Khi các bậc phụ huynh so sánh

Mỗi con người sinh ra , đều có một cuộc đời riêng , một tài năng riêng , một khiếm khuyết riêng, một hoài bão riêng . Và để thực hiện những cái riêng trong mỗi cuộc đời con người đòi hỏi con đường riêng của họ . Sự thoã mãn của con cái các bạn về cuộc sống của chúng nó cần thiết hơn là mặt bằng chung của xã hội .Mọi sự so sánh đều khập khiễng ", Không vì bất cứ lý do nào mà chúng ta buộc anh A phải giống chị B và ngược lại .

Ngộ

Khẽ khàng một giọt sương rơi
Bụi trần nằm ngủ chơi vơi giữa dòng
Dẫu xuyên trăm vạn tầng không?
Ngọc vùi trong đất vẫn trong lạ kì
Nhẹ thì một cái chớp mi...

Đổi thay

Vòng xe lại lăn đều trên con đường quen thuộc . Hạ nói quen thuộc bởi lẽ cô luôn có duyên với những cuộc tình và những chuyến bay. Trời đang mùa xuân mà cơn gió thu năm nào vẫn vân vê trên làn tóc...

Giá trị của người phụ nữ khôn ngoan

Hãy sống tự tin, sống yêu đời và tận hưởng những gì mà mình đang có. Cuộc sống không lấy đi của bạn bất cứ thứ gì, trừ khi bạn cố tình không nhận ra giá trị của chính bản thân bạn để rồi tự tay đánh mất nó...

Một mình em bước đi

Người ta bảo rằng:" kẻ còn lại là người chiến thắng " và nếu ai đó cho rằng tình yêu là một cuộc tranh giành, một trò chơi để tìm ra người chiến thắng thì trò chơi đó không bao giờ có Hạ. Nhưng nếu để phải cho ai đó một lời khuyên, Hạ khuyên họ hãy ra đi, bởi người ra đi mới là kẻ mạnh .

Bao giờ có mùa thu

Em sẽ viết một mùa thu rất khác
ở cái nơi không có lá vàng
và hoa sữa chẳng báo được thu sang
vì em khác nên mùa thu sẽ khác...

Truyện ngắn: Sống hay tồn tại?

Đôi lần giữa đêm , tôi lại bật laptop ngồi gõ lạch tạch nhưng quái thật viết được vài dòng là con chữ nhảy múa lộn xộn , tình huống thì rập khuôn đôi khi tôi chỉ viết những chuyện dính líu đến cuộc sống của bản thân Sáng dậy tôi xoá nó đi .Xem như nó chưa tồn tại . (Tôi đang lo sợ cho số phận của truyện ngắn này , tôi đang muốn viết một câu chuyện về một người phụ nữ khác tôi và tôi hy vọng là tôi không tàn nhẫn với nó như tôi đã làm , thật đấy .)

17/1/13

Ánh trăng trên đỉnh chùa Đại Giác



(tặng Hyodeska)

Việt trì ,15h35 7.03.12,
Chuyến xe Việt Trì - Hà Nội lăn đều trong buổi chiều không có nắng . Miền bắc trời cuối mùa xuân vẫn vương chút rét . Hắn đưa mắt nhìn về một khoảng trời thật xa , tự nhiên nhoẻn miệng cười rồi cũng tự nhiên nhận ra rằng nụ cười của mình thật khó hiểu. Những tháng ngày vùi đầu vào dự án ,vào bản phân khối công việc vào những con số nhảy múa loạn xạ lắm hắn thật sự quá mệt mỏi . Nhưng có lẽ điều làm hắn nặng lòng nhất bây giờ có lẽ là sự cô đơn.



Việt trì ,15h 7.03 .12
Vừa trưa khi quá chán ngán với số liệu thống kê của công trình chưa kịp hoàn thành nhưng lại đi vào giai đoạn nước rút , Hắn ngồi lặng yên nhìn ly Cafe nhỏ giọt đều và suy nghĩ về những năm tháng đi qua. Bao nhiêu cống hiến , nghị lực , nhiệt tình rồi cũng chỉ đổi lại những bản dự án vô hồn và búa rìu dư luận .Bạn hắn, những thằng từ thởu cởi truồng tắm mưa đên đứa rảnh rỗi chiến game online của hắn rồi cũng lần lượt lập gia đình. Trước kia , những lúc như thế này, chúng nó lại blabla chửi vào mặt hắn là thằng hâm, thằng dở người cuối thế kỷ nhưng hắn vui lắm , hắn giải tỏa được biết bao nhiêu là phiền muộn trong lòng." ừ thì là chúng nó lấy vợ hết và mình mặc nhiên thành thằng ế vợ " hắn lẩm bẩm. Bất chợt hắn thèm nghe giọng Sài Gòn đến nao người .Bất chợt hắn nhớ tên cô ,đứa em gái Sài Gòn có giọng nói trong veo và nụ cười buồn ám ảnh hắn ngay cả chỉ vừa mới nhớ về. Cứ thế , hắn bật điện thoại lên gọi cho cô như tìm một loại thuốc an thần lành tính nhất .

Sài Gòn , 14h50 7,03 .12
Cô nheo mắt nhìn màn hình máy tính , đèn tín hiệu Y!M của một người bạn quen thuộc đang sáng nhấp nháy liên hồi. Cô chẳng muốn bắt chuyện bởi lòng đang lang man nhớ về Hà Nội và trận rượu say nhừ ngày tiền 8-3 năm trước . Rõ thật chẳng ai ngớ ngẩn như cô bay thẳng một mạch từ Sài Gòn đến Hà Nội để uống thật nhiều rượu và khóc thật ngon lành trước mặt những người anh cô , dù chỉ quen biết nhau qua thế giới ảo .Ấy vậy mà đã một năm , thời gian cứ lặng lẽ trôi mang theo biết bao nhiêu niềm vui nỗi buồn. Chỉ có cô là không thể xóa mờ một dấu tình online đầy cay đắng.


Tuy nhiên , ai cũng phải quên mà sống tiếp cuộc đời , chỉ tại những ngày lễ lộc thế này , cô không tránh khỏi chút chạnh lòng. Nhìn cuối góc bàn 11 đóa hồng nhung đang rực nỡ , món quá người bạn phương xa dùng điện hoa gửi đến vừa sáng sớm làm cô nhẹ lòng hơn. Cũng đúng thôi cuộc sống lấy của ta cái này thì mang lại cho ta cái khác , cứ sống hết lòng đi rồi trái ngọt một ngày nào đấy cũng kết lá đơm hoa.


" Hãy nói về cuộc đời khi tôi không còn nữa , sẽ lấy được những gì về bên kia thế giới ngoài trống vắng mà thôi ?"- Bản nhạc chuông quen thuộc dần to , cô cầm điện thoại , một chút bất ngờ pha lẫn thích thú :


- Alo , có chuyện gì mà hôm nay a trai lại nhớ tới e đây?
-Trời ạ , anh bỗng nhớ giọng Sài Gòn quá cô ạ.
-À , thế tưởng em là tổng đài viên 1080 à ?
-He , anh buồn quá .
-???
-Cô có ra ăn cưới thằng Shjn ko ?
-Em chắc ko ra đươc , Shjn báo muộn quá anh à .
-Có mấy Anh em , mấy khi thằng shin nó cưới , hay anh vào đón cô ra nhé .
- ồ hay , a vào đi , e lại ra ngay ( cười ..)
... im lặng ....


(.........................)


- Anh , có chuyện gì à ?
- ồ không , chỉ là ... 10h cô ra sân bay đón anh nhé ,
-Anh cứ đùa,
-Anh có đùa đâu , anh phải đi đây , cà phê 1 mình đắng lắm em gái ạ.



Sân bay nội bài , 19h 03. 07 12


Cầm trên tay chiếc vé cuối cùng của hàng hàng không vietnamairline chuyến bay 19h30-21h55 Hà Nội -Sài Gòn hắn bước qua lại liên hồi trước cửa chờ mà tự hỏi lòng rằng mình có quá hâm không? Hắn chỉ muốn đi vất bỏ cả dự án vất bỏ hết công trình vất bỏ nỗi cô đơn bên ly cafệ chiều phương bắc rét căm căm. Tự thưởng cho mình một lần điên dại , tự mua rắc rối cho bản thân để đánh đổi một giọng nói Sài Gòn trong veo , sao phải suy nghĩ nhiều , ngày mai mặt trời vẫn mọc ở hướng đông cơ mà . Hắn bước nhanh qua cánh cửa chờ làm thủ tục check in .


Sài gòn 21h30 7.03 .12.

Cô say sưa mơ mộng về một ngày 8-3 lãng mạn với cành hoa Violet tím biếc và ánh nên lung linh bên cạnh một người đàn ông. Rõ khổ , lãng mạn cho lắm vào thì thực tế là hoa Violet chẳng thể có ở cửa hàng hoa và cũng chẳng ai đủ rỗi hơi mà đi tìm chúng cho cô.Mơ mộng có chết ai đâu cô khẽ cười rồi chợt nhớ tới hắn . Hắn-thằng anh trai ngày này năm trước để yên bờ vai mặc kệ cô khóc , lẳng lặng bón cho cô từng muỗng cháo khi phát hiện ra cô nhịn ăn suốt mấy ngày liền bởi cái lý do vô cùng cũ rích : Thất Tình . Hắn bảo hắn vào Sài Gòn , rõ hâm hắn thật khéo biết đùa, nhất định cô phải rêu rao cho mọi người biết cho hắn bẽ mặt một hôm vì dám " to mồm " với cô. Cầm điện thoại cô ấn danh vào trên hắn trên danh bạ.

" thuê báo quý khách vừa gọi không liên lạc được , xin quý khách vui lòng gọi lại sau "

Có lẽ nào ..??!!
Cô giật mình nhìn đồng hồ , 9h45 tối.Thay vội bộ quần áo cô dắt xe chạy thẳng về sân bay Tân Sơn Nhất .


Sânbay tânsơnnhất 22h 7.03.12.


Hắn hít dài một hơi rồi nhìn mình qua cửa gương thang máy . Không ba lô không túi xách vẻn vẹn hành trang là tập hồ sơ dày cộp chi chít số liệu hắn vừa nhận bên phòng tài chính về . Muốn gọi ngay cho cô nhưng điều gì đó làm những ngón tay của hắn cứng đờ trên phím .Cứ thế đôi bàn chân vô định bước dần về sảnh chờ có một khoảng cách gì đó vô hình len quan mối quan hệ anh em đơn thuần của hắn và cô . Hắn mơ hồ nhận ra điều đó.


-Vẫn bình thường không nóng .


Cô sờ trán hắn từ phía sau lưng , buông câu nói tinh nghịch rồi cười giòn tan .Hắn lúng túng cười hềnh hệch mặt đó ửng lên như trẻ con bị ăn vụn bị bắt quả tang .


- Có hâm lắm không ?
-Hâm bình thường , trong giới hạn cho phép được.
-Haha, cô vẫn thế .
-Ơ lạ chưa , ko thế thì thế nào. Đi đâu ?
-Uống rượu.
-Giờ này năm trước , ngõ Kim Liên , vẫn thế à ?
- Là sao ?
-Đi dạo nhé . Chở em đi , định ngồi sau lưng con gái à .


Vòng xe lăn đều trên đường nam kỳ khởi nghĩa , vừa đi cô vừa ngân nga chỉ cho anh nào là Dinh độc Lập , nhà thờ Đức Bà , nào là 4 ngõ chợ Bến Thành , nào là công viên nơi mỗi chiều cô chạy bộ , tòa soạn cô làm và cả quán cá viên cô hay lê la buôn chuyện.Hắn có cảm tình đặc biệt với giọng nói Sài Gòn vì thế mỗi khi cô nói hắn chỉ yên lặng lắng nghe , bao phiền muộn cũng trôi tuột theo ngọn gió đất sài thành về đêm , dịu dàng và mát rượi.


Cô biết , người ngồi phía trước mặt cô đang đeo cả tảng đá trong lòng nên cứ luyên thuyên cho hắn đỡ phải có thời gian mà suy nghĩ linh tinh . Đêm dần về khuya, giọng cô càng nhỏ dần đến một lúc cô bỗng dưng im bặt khi nhận ra rằng bàn tay trái của mình đan nằm yên trong bàn tay hắn. Chẳng biết tự bao giờ , trăng lên thật cao , thật tròn . Hai bên đường ngập tràn những giỏ hoa đủ loại đủ màu sắc . Mỗi năm có một ngày , thiên hạ đổ xô vào kiếm khiến đường phố cũng xinh lây nggày quốc tế phụ nữ - 8/3.


Phố mỗi lúc một vắng người , cô bảo anh rẽ vào quán bên đường nam kỳ . Lạ thật ở Sài gòn 14 năm chưa bao giờ cô biết quán mở cửa tầm 3h30 sáng như này . Thế mà hôm nay cô lại khám phá ra một đĩa điểm hết sức hấp dẫn.


- Chùa gì em nhỉ ?
-Ai mà biết .
-Chùa Đại Giác , cô bán hàng mỉm cười xen vào .
-Em làm người sài gòn kiểu gì đấy .
-Đường sài gòn e còn chưa biết hết nữa là .
-Hay thật.
-Cái gì hay ?
-Trăng kìa em .
-Ồ , đẹp quá .
-Kể cũng hay nhỉ.
-Quá hay .
-Em về muộn thế này , có làm sao ko ?
-Em đã hứa , bất cứ lúc nào khi anh cần em đểu có thể bên cạnh đc , khi anh bước chân đến Sài Gòn mà.
-Anh sẽ vào Sài Gòn sống .
-............
-Xong dự án này , anh sẽ vào , anh nói thật đấy.
-Chỉ vì giọng nói sài gòn ?
-Hâm lắm à ?
-Không , hâm trong giới hạn chấp nhận được.
-Khà khà , cô lại thế .
-Ăn đi .


Ánh trăng trên đỉnh chùa Đại Giác càng về sáng càng rơi xuống dần , ánh sáng cũng mờ dần nhưng vẫn lung linh một góc đường Nam Ký về hướng Hoàng Văn Thụ .Cô như con bé khờ khạo trong đêm si mê ánh trăng một cách lạ lùng . Hắn thỉnh thoảng lại hít thật sâu vào . Không gian im lặng chỉ còn lại tiếng lửa than đôi lúc nổ lách tách nơi cuối gian bếp , chị chủ quán đang đun nước chè xanh . Nếu thời gian có thể dừng lại có lẽ tác giả sẽ kết thúc câu chuyện ở đây , dưới ánh trăng tròn trên đỉnh chùa Đại Giác soi rọi hai kẻ cô đơn khờ khạo nơi quán ven đường. Nhưng , thời gian thì cứ mãi trôi . Và người đến từ Hà Nội rồi cũng phải trở về Hà Nội .




Sân bay Tân sơn nhất 19h30 08.03 .12.


Hắn làm xong thủ túc lấy ticket . Hắn say , trận rượu xuyên suốt từ 10 sáng đến 6h tối khiến hắn như lảo đảo toàn thân . Hắn vui lắm , hắn được chén tạc chén thù với thằng bạn chí thân thời Đại Học . Học xong , ku cậu chuyển vào sài gòn lập nghiệp hắn còn lại chơ vơ ở Hà Thành . Bao nhiêu kỷ niệm bao nhiêu tình cảm cứ vơi đầy theo cốc Heniken xuyên suốt cả trưa . Có mỗi điều , thằng khốn nạn ấy nó cứ nhìn hắn và cô rồi cười bí ẩn . Thằng khốn nạn ấy nó hiểu gã còn hơn chính bản thân gã , nên gã bắt đầu thấy ghét vì ngày xưa đã chia sẽ quá nhiều với nó .
-Đã xong chưa a ?
-Xong rồi . 30 phút nữa bay , anh nhất định phải có mặt ở Việt trì 8h sáng mai em à .
-Em biết . Anh có vui hơn không ? thỉnh thoảng chiều mình một tí cũng hay anh ạ
-Anh đỡ hẳn .
-Sao anh không mua hoa cho em ?
-............
-haha , e đùa thôi . Anh vào đi .
- Có gì lưu luyến không ? em nhỉ ? - Hắn cầm tay cô khẽ hỏi .
-Anh về mà , lưu luyến hay không , người về mới biết chứ .
-Có .
-Gì cơ ?
-Ánh trăng đêm qua.
-Lãng mạn quá nhỉ . Thôi , vào đi.
-Xong dự án anh lại vào .
-Em lúc nào cũng chỉ đứng một chỗ , anh biết mà .
-Em về đi .
- Uk , em về .

Cô quay lưng bước ra khỏi sân bay , không dám ngoảnh đầu trở lại . Vòng xe lăn đều trên con đường Trường Sơn dẫn về trung tâm thành phố . Cô nghe văng vẳng bên tai :" 9 năm rồi , anh mới thấy thằng bạn anh nó nhìn một người con gái như thế , Nó yêu em rồi Hạ ạ " ,
Hoàng - Bạn hắn thì thầm vào tai cô trước khi cô đèo hắn ra sân bay.
Sân bay Nội Bài 23h 8.03.11.

Cô ngoáy đầu nhìn lại sân bay, Hà nội vùng đất cô yêu thương cùng với mối tình cay đắng sẽ mất đi khi cô bước qua cánh cửa . Quá nhiều đau buồn quá nhiều nước mắt, vì thế cho nên cô thề với lòng sẽ chẳng bao giờ trở lại , chẳng bao giờ mở lòng ra yêu bất cứ một ai liên quan đến mảnh đất Hà Thành . Đêm đấy trời Hà Nội không có trăng .



UyênUyên ,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
twitterfacebookgoogle pluslinkedinrss feedemail