Khi các bậc phụ huynh so sánh
Mỗi con người sinh ra , đều có một cuộc đời riêng , một tài năng riêng , một khiếm khuyết riêng, một hoài bão riêng . Và để thực hiện những cái riêng trong mỗi cuộc đời con người đòi hỏi con đường riêng của họ . Sự thoã mãn của con cái các bạn về cuộc sống của chúng nó cần thiết hơn là mặt bằng chung của xã hội .Mọi sự so sánh đều khập khiễng ", Không vì bất cứ lý do nào mà chúng ta buộc anh A phải giống chị B và ngược lại .
Ngộ
Khẽ khàng một giọt sương rơi
Bụi trần nằm ngủ chơi vơi giữa dòng
Dẫu xuyên trăm vạn tầng không?
Ngọc vùi trong đất vẫn trong lạ kì
Nhẹ thì một cái chớp mi...
Đổi thay
Vòng xe lại lăn đều trên con đường quen thuộc . Hạ nói quen thuộc bởi lẽ cô luôn có duyên với những cuộc tình và những chuyến bay. Trời đang mùa xuân mà cơn gió thu năm nào vẫn vân vê trên làn tóc...
Giá trị của người phụ nữ khôn ngoan
Hãy sống tự tin, sống yêu đời và tận hưởng những gì mà mình đang có. Cuộc sống không lấy đi của bạn bất cứ thứ gì, trừ khi bạn cố tình không nhận ra giá trị của chính bản thân bạn để rồi tự tay đánh mất nó...
Một mình em bước đi
Người ta bảo rằng:" kẻ còn lại là người chiến thắng " và nếu ai đó cho rằng tình yêu là một cuộc tranh giành, một trò chơi để tìm ra người chiến thắng thì trò chơi đó không bao giờ có Hạ. Nhưng nếu để phải cho ai đó một lời khuyên, Hạ khuyên họ hãy ra đi, bởi người ra đi mới là kẻ mạnh .
Bao giờ có mùa thu
Em sẽ viết một mùa thu rất khác
ở cái nơi không có lá vàng
và hoa sữa chẳng báo được thu sang
vì em khác nên mùa thu sẽ khác...
Truyện ngắn: Sống hay tồn tại?
Đôi lần giữa đêm , tôi lại bật laptop ngồi gõ lạch tạch nhưng quái thật viết được vài dòng là con chữ nhảy múa lộn xộn , tình huống thì rập khuôn đôi khi tôi chỉ viết những chuyện dính líu đến cuộc sống của bản thân Sáng dậy tôi xoá nó đi .Xem như nó chưa tồn tại . (Tôi đang lo sợ cho số phận của truyện ngắn này , tôi đang muốn viết một câu chuyện về một người phụ nữ khác tôi và tôi hy vọng là tôi không tàn nhẫn với nó như tôi đã làm , thật đấy .)
17/1/13
Khoảng Trời Của Hạ
Hạ ngồi xếp những bông hoa mận li ti trên mặt bàn, Quán rộng , mọi người đều có một cõi riêng cho mình và người đi bên cạnh nên chẳng ai quan tâm đến hành động trẻ con của cô.Quán nằm lẩn khuất một con hẻm nhỏ tách xa những sầm uất hối hả của nhịp sống Sài Gòn , đặc biệt là những ngày cuối năm nên hầu như rất yên tĩnh. Nghe bảo , Cô chủ của Huyền Thoại là một người phụ nữ trẻ thành đạt nên nội thất của Quán luôn làm Hạ cảm thấy thoải mái và yên bình.
Hạ thầm nghĩ , trong mỗi câu chuyện như thế này cần nên có chút gió để hoa mận ướp hương vào lời viết cho nồng nàn một góc Huyền Thoại bình yên . Và gió thật , gió mang những bông hoa mận rơi rụng xuống mặt bàn , những cánh nhỏ còn điệu đà đậu luôn trên vành phin cafệ đang từng giọt nhỏ đều.
Hạ có thói quen gọi một ly cafe , rồi ngồi nghiêng người nhìn từng giọt từng giọt sóng sánh rơi vào đáy ly( âu cũng là một thói quen dở dở ương ương khó từ bỏ của cô) , nhưng chẳng bao giờ Hạ uống . Phía xa xa những bong bóng xà phòng theo gió hòa cùng hoa mận bay cao , rơi xuống rồi vỡ tan.Hạ biết , Hạ biết chứ , biết những thứ tươi đẹp lung linh thường rất mong manh và càng mong manh thì càng dễ vỡ thế nên cuộc đời con người mới có nhiều cái “ giá như “.
Và thực tế cô đang ngồi để gặm nhấm cái “giá như” ngày ấy của chính bản thân cô - tháng ngày yêu thương vụn dại.Hẳn đó là một ký ức buồn , vì chẳng có cuộc tình nào kết thúc mà người ở lại lại tìm thấy niềm vui , và chắc đó là một vết thương chưa lành nên chỉ một mùi hương cũng làm cô dõi mắt vể phương trời xa xăm ấy.
Ngoan thường lặng lẽ nhìn một người con gái ở góc bàn khuất sâu sau dãy non bộ , cô ấy hay ngồi xếp bông hoa mận thành những dòng chữ mơ hồ, ( anh cho là mơ hồ vì thật ra anh ngồi quá xa cô không thể thấy rõ được ) rồi có khi nhoẽn miệng cười tươi có khi lại rưng rưng nước mắt.
Ban đầu , Ngoan đến Huyền Thoại chỉ là vì nơi này đã có quá nhiều kỷ niệm thuộc về anh.Nơi người con gái anh yêu mỗi tối thứ bảy thường áp đầu vào ngực anh khẽ khàng hát theo một khúc nhạc êm ả.
Gọi cho mình một ly café pha sẵn.Anh ghét sự chờ đợi, thế nên ghét luôn phải nhìn từng giọt tròn rơi rơi vào khoảng lặng và ghét cả cái vị đắng của café , nên luôn dặn phục vụ cho nhiều đường vào cốc.Cứ thế trong thinh lặng , anh tìm được một cõi riêng cho mình sau những bộn bề lo toan cuộc sống.Cho đến khi anh gặp Hạ.Chẳng phải vì Hạ xinh đẹp làm người ta một lần nhớ mãi .Thật ,Hạ không xinh , nhưng ánh mắt của Hạ tựa như một biễn trời sâu thẳm , ánh mắt u sầu ám ảnh anh dù rằng anh với Hạ hoàn toàn là hai con người xa lạ. Về sau , có lần anh hỏi Hạ :”Hạ chứa gì trong đôi mắt ấy ?” Hạ nhìn Ngoan, anh vội xua tay :”Không sao , anh chỉ là hỏi cho vui ấy mà , Em đừng nghĩ gì .” Hạ mơ hồ đáp:”Khoảng trời ký ức “.
Hạ và Ngoan thôi không ngồi hai góc nữa mà chuyển đến ngồi cùng nhau ở góc bàn của Hạ.
Hạ kể cho Ngoan nghe về gian nhà hạnh phúc của cô trong “lâu đài ký ức”, Hạ say sưa đưa Ngoan đến Hà Nội , mảnh đất cô yêu thương da diết bằng cả trái tim và sự nồng nhiệt của tuổi thanh xuân. Những câu chuyện về đàn chim khách bắc thành nhịp cấu ô thước, về Hà Nội mua thu nhiều lá vàng rơi hay người du khách đánh rơi trái tim mình nơi Sài gòn hai mùa mưa nắng của Hạ làm Ngoan quên đi mình là người đàn ông có vợ.Khi Ngoan cầm bàn tay Hạ, siết :” Em có bao giờ nghe đến câu sự kết thúc là sự bắt đầu mới ?” Ngoan hỏi .
Hạ thảng thốt nhìn Ngoan.
”Anh có thể ngoại tình với em bắng ánh mắt , nhưng cái siết tay này xin trả về nơi nó thuộc về và anh có vui không khi bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu , trong ký ức của em.?
Hạ không đến Huyền Thoại nữa đôi lúc người phục vụ cau mày nhìn những cánh hoa li ti rớt xuống góc bàn nơi Hạ thường ngồi . Hương hoa mận theo gió quyện cùng đêm đi vào khoảng trời của Hạ.
UyênUyên 4.00AM 07.01.12.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét