Khi các bậc phụ huynh so sánh

Mỗi con người sinh ra , đều có một cuộc đời riêng , một tài năng riêng , một khiếm khuyết riêng, một hoài bão riêng . Và để thực hiện những cái riêng trong mỗi cuộc đời con người đòi hỏi con đường riêng của họ . Sự thoã mãn của con cái các bạn về cuộc sống của chúng nó cần thiết hơn là mặt bằng chung của xã hội .Mọi sự so sánh đều khập khiễng ", Không vì bất cứ lý do nào mà chúng ta buộc anh A phải giống chị B và ngược lại .

Ngộ

Khẽ khàng một giọt sương rơi
Bụi trần nằm ngủ chơi vơi giữa dòng
Dẫu xuyên trăm vạn tầng không?
Ngọc vùi trong đất vẫn trong lạ kì
Nhẹ thì một cái chớp mi...

Đổi thay

Vòng xe lại lăn đều trên con đường quen thuộc . Hạ nói quen thuộc bởi lẽ cô luôn có duyên với những cuộc tình và những chuyến bay. Trời đang mùa xuân mà cơn gió thu năm nào vẫn vân vê trên làn tóc...

Giá trị của người phụ nữ khôn ngoan

Hãy sống tự tin, sống yêu đời và tận hưởng những gì mà mình đang có. Cuộc sống không lấy đi của bạn bất cứ thứ gì, trừ khi bạn cố tình không nhận ra giá trị của chính bản thân bạn để rồi tự tay đánh mất nó...

Một mình em bước đi

Người ta bảo rằng:" kẻ còn lại là người chiến thắng " và nếu ai đó cho rằng tình yêu là một cuộc tranh giành, một trò chơi để tìm ra người chiến thắng thì trò chơi đó không bao giờ có Hạ. Nhưng nếu để phải cho ai đó một lời khuyên, Hạ khuyên họ hãy ra đi, bởi người ra đi mới là kẻ mạnh .

Bao giờ có mùa thu

Em sẽ viết một mùa thu rất khác
ở cái nơi không có lá vàng
và hoa sữa chẳng báo được thu sang
vì em khác nên mùa thu sẽ khác...

Truyện ngắn: Sống hay tồn tại?

Đôi lần giữa đêm , tôi lại bật laptop ngồi gõ lạch tạch nhưng quái thật viết được vài dòng là con chữ nhảy múa lộn xộn , tình huống thì rập khuôn đôi khi tôi chỉ viết những chuyện dính líu đến cuộc sống của bản thân Sáng dậy tôi xoá nó đi .Xem như nó chưa tồn tại . (Tôi đang lo sợ cho số phận của truyện ngắn này , tôi đang muốn viết một câu chuyện về một người phụ nữ khác tôi và tôi hy vọng là tôi không tàn nhẫn với nó như tôi đã làm , thật đấy .)

2/8/17

Kho Quẹt : Món nhà nghèo ... cho giới Thượng Lưu





Kho quẹt,một món ăn dân giả miền tây gắn liền với ký ức của tuổi thơ nghèo khó ...
vì thực ra đây là món được sinh ra từ những gia đình thiếu thốn , được pha từ chút mắm chút đường rồi đem kho lên cho quệt lại.. nhà nào có còn tiêu còn tỏi thì cho thêm chút vào cho  thơm thơm cay cay...rồi ra hiên nhà cắt mớ đọt lang , đọt nhãn lồng , đọt mì , đọt mướp .. nhà ai trồng gì thì  luộc cái đấy vào mà  chấm kho quẹt ... lùa cơm_ chứ kiếm đâu ra cá thịt mà ăn ...
Vậy đó ... mà tự dưng anh " KHO QUẸT " trở thành món cho giới thượng lưu ... cỡ nhà hàng  2 3 4 sao thì ảnh cũng có tên trong thực đơn ngang hàng với sơn hào hải vị  chả chơi ... còn cậu ấm cô chiêu nào muốn ăn ... ở thì tự lăn vào bếp mà làm  ... cứ ngoài đường đi mua KHO QUẸT  thì hỏng ai bán .

Thế nên cái câu "món nhà nghèo cho giới thượng lưu " nói giỡn cho vui  chứ thật ra nói thiệt :)...


KHO QUẸT  vốn dĩ rất dễ làm , nhưng chưa hẳn là các cô nàng 9x bây giờ ai cũng có thể nấu được...
kiếm mua miếng ba chỉ thiệt ngon vê rửa sạch , ráo nước rồi cắt từng miếng nhỏ nhỏ vừa ăn... đem phi cho vàng ( nhiều người không thích rang thịt ba chỉ giòn mà để còn dẻo dẻo khi ăn có vị béo ..cá nhân mình thích rang giòn lên giống giống tóp mỡ hơn )  rồi cho ít hành tím , tỏi băm vào xào cho thơm.Tôm khô ngâm với nước ấm ,pha nước mắm theo tỉ lệ 2 mắm 1 đường 0.5 nước , tiêu , ớt ... cứ thế là riu lửa rồi  lại vài trái ớt đỏ đỏ  vài cọng hành xanh xanh là có ngay một nồi kho quẹt thơm lừng để chấm rau củ luộc ...

Nhà có hai chị em , được cái giống nết ăn ...
chắc do xuất thân từ nghèo khó nên chẳng  nem công chả phụng nào qua được món này.Buổi tối, đóng cửa cửa hàng .. chị đèo em lang thang hẻm chợ kiếm 10 nghìn thịt ba chỉ , 15 ngàn rau...
bữa cơm chiều bắt đầu lúc 22h đêm với 25k cũng  đầy 3 món : mặn , rau và canh nước luột rau mà sao ngon lành đến lạ ...
(À phải nấu cơm bằng bếp nhé ...mới có chút cơm cháy và quệt với tôm khô ^^ )



Thiếu chút mùi rơm rạ ..thiếu ánh đèn dầu lập lòe và thiếu  một người cha là đủ cả tuổi thơ !

Uyên Uyên ...
2/8/2017 .




13/7/17

Bạn sinh ra không phải để mất đi ...

Tôi viết tặng " anh " người bạn tôi chưa một lần gặp mặt..
yêu thương anh bằng một trái tim thuần khiết nhất  vì anh "cô độc" như chú sói hoang trong đại mạc khô cằn -và như người tôi dành cả cuộc đời để yêu mãi khôn nguôi ...

Hình ảnh có liên quan

Mùa đông năm đó , Busan ngập trong tuyết lạnh.Anh loay hoay với gói mì vừa đổ nước sôi vào đã lạnh tanh nơi đất khách quê người, rồi chợt mỉm cười...Nụ cười của anh chỉ xuất hiện khi nghĩ về cô.Người con gái anh anh yêu hơn chính bản thân mình.
Mùa đông ba năm sau ,Busan vẫn ngập trong tuyết lạnh.Không có gió thóc ngược bông tuyết tung tóe như cái mùa đông mà anh vừa bước chân đến thành phố này, vậy mà lạnh không tả được... lạnh tím tái tim gan, lạnh vì lòng người con gái ấy đã hóa thành băng hay trái tim anh vụn vỡ theo thời gian chờ đợi?

Busan vào hè rồi, từng cơn ớn lạnh vẫn theo anh về đêm.Cái ốm vật lý như một cách bào chữa để đồng nghiệp không khỏi thắc mắc vì sao anh cứ gầy mòn theo năm tháng.Anh làm việc mọi lúc mọi nơi, cho cái đói không nhắc anh giờ ăn ,cái bệnh không nhắc anh phải uống thuốc...chẳng có gì có sức công phá to lớn hơn nỗi trống vắng hiện hữu ngày qua ngày và sự rỗng tuếch trong suy nghĩ của anh ...

Anh biết rằng mình phải không cho mình có đủ thời gian để nghĩ, bởi kỷ niệm và vùng ký ức sẽ hiện hữu bóp chết anh vì những nhớ thương cho một thời hoa niên tuổi mộng.
Ba năm trước anh hứa rằng anh sẽ trở về ... khi đạt được mục đích của bản thân..
ba năm sau người ta hỏi anh mục đích sống của mình à gì ... anh trả lời không biết !

Cô bóp chặt hai lòng bàn tay lại , cấu thật mạnh, thật mạnh để biết rằng mình vẫn còn đau... cô giấu tiếng nấc vào đêm vì biết rằng chỉ một người nào nhìn thấy cô khóc , anh sẽ đau lòng biết mấy.

Mùa mưa năm đó , người ta bảo rằng anh đã đi rồi , đi xa lắm nơi mà cô không thể lén nhìn anh qua kính chiếu hậu của xe máy khi lướt ngang chợ huyện.
Không thể qua tưởng facebook của bạn anh để nhìn anh ngang tàn với mái tóc bổ đôi và ánh nhìn bất cần pha chút oán trách hướng về cô...
Mùa mưa ba năm sau đó , cô lang thang  trong ký ức về tuổi học trò và những tháng ngày tươi đẹp nhất.
Luôn có một người hướng đôi bàn tay về phía cô khi cô cần
luôn có một bờ vai cho cô khóc nấc lên khi cô bế tắc
luôn có một người dõi theo cô ...dù cô con đường cô chọn như từng vế t dao xé nát tâm can anh .
Cô không thể dày vò anh hơn thế nữa , cô không thể bất công với anh hơn thế nữa khi mà quá khứ của cô đầy những tổn thương còn tương lai thì chẳng thể do cô định đoạt.
Cô lấy quyền gì mà bắt anh phải đợi....

THẾ NÊN CÔ CHỌN CÁCH CẮT ĐỨT MỌI LIÊN LẠC VỚI ANH .

Mùa hè năm nay , cô diện áo đỏ , môi trầm đôi giày cao gót lúng liếng má hồng bước vào những cuộc vui mặc cho con sói cô độc oằn mình với vết thương lòng chưa kịp nguôi ngoai .

Cứ thế cô - anh - hai đất nước và hai thế giới chẳng thuộc về nhau .
Cái mà họ có cho nhau là những gì tươi đẹp nhất thuộc về quá khứ ...
cô buông anh giữ -
 cô đẩy anh xa  - anh co quắp  gồng mình chống chọi

Rồi anh gục ngã.

Một ngày mùa xuân , người ta thấy cô vẫn lúng liếng môi cười bên tay trong tay cậu nhỏ , xinh trai cùng đôi mắt to , đen lay láy  như đôi mắt của những chú sói vùng thảo nguyên xa xôi nào đó ....

Còn tôi , người hành khách vô tình đi chung một chuyến xe trong vô vàn chuyến xe mà anh đã lên - xuống - xuống lên chỉ kịp  nói với anh : " Em sinh ra không phải để tan đi như thế ... "

Chuyến xe cuộc đời vẫn lăn bánh , giữa xô bồ cuộc sống chỉ mong một ngày tôi thấy anh cười...


Uyên Uyên

13/7/2017


5/6/17

Để gió cuốn đi ...


Entry này tôi viết sau một quãng thời gian dài ... dài lắm.
Đã từ lâu tôi không viết được vì cảm xúc không đến hoặc giản đơn hơn là bộn bề cuộc sống không thể thả con chữ đi hoang .
Cho đến hôm nay khi tôi chứng kiến sự "vô thường " của cuộc sống....
Một người đàn ông không đủ gần , không quá xa có nụ cười hiền lành vừa mới gặp hôm kia.
Người ta bảo ông nhức đầu ...khó thở
Và rồi ra đi nhẹ nhàng như một cơn gió...


Chuyến xe này mang tôi về nơi ấy, nơi tôi có một phần ký ức về người phụ nữ giàu lòng nhân hậu đang từng ngày dấu tranh với sự sống ,


Tôi sinh ra ở Miền Tây , một vùng quê nghèo nơi con sông Tiền đã chia ra được hơn  5 , 7 nhánh.Gọi là vựa lúa đồng bằng sông cửu long vậy thôi .. chứ đa phần bữa cơm ngày ấy,đa số các nhà trong làng không đủ gạo.
Tôi sợ cái nghèo , cái nghèo  vật chất đơn thuần dẫn đến nhiều hệ lụy ...
Một trong những hệ lụy đó là lý do tôi bỏ quê lên Sài Gòn từ những ngày rất nhỏ..
Tuy nhiên câu chuyện đó không phải là điều đáng nói ở đây.
Tôi lớn lên như một nàng công chúa giữa cánh đông bao la trù phú.Áo tôi mặc trắng hơn tụi trẻ con cùng làng.Ngày mùa chúng nó hì hụp giữa cái nắng thiêu đốt mót lúa đổi cơm thì tôi cũng  lăn lộn trong bó rơm rạ ... nhưng để tìm  tổ trứng chim, con cua càng mập lùi trong rơm nóng thơm lừng mùi lúa mới.

Tôi không biết ký ức ngày ấy có gói kẹo của  người đàn bà ấy hay không ...
cũng chả nhớ cái gói bánh tằm (*) béo ngậy sần sật dừa rám nạo có phải là món quà mà tôi hay nhận được từ Bà mỗi buổi chợ sớm không nữa ...
thật .. ký ức nhòe nhoẹt quá ,tôi mau quên quá.
Nhưng nhớ dáng bà lưng còng bên cơi trầu lọ vôi gầy nhom mà nhanh nhẹn phải nói.
Ngày đó tôi chỉ  bảy tám tuổi nhưng vẫn ý thức được người phụ nữ như Bà mà chưa có chồng là một định kiến ghê gớm ở làng quê nghèo.
Bà khó tính .La rầy suốt ngày , hết đứa này đến đứa khác. Nhưng sân nhà bà mùa nào quả đó ,tụi nhỏ thích ăn là có chẳng phải năn nỉ ỉ ôi.

Thật ra , bà chỉ là người bà trong tuổi thơ... và tất nhiên bà không phải ngoại của tôi.
Nhưng ... ký ức có phần đầy vơi hơn vì những ấn tượng sâu đậm vẫn hằng đâu đó qua mỗi câu chuyện về người phụ nữ không chồng nhận con của anh trai mình làm con và nuôi nấng khôn lớn nên người, dựng vợ gả chồng rồi cũng có cháu kêu bà là Bà Nội.

Thời gian qua đi.
Chẳng ai có thể xóa nhòa trong tôi về một vùng quê hương bị cái nghèo dai dẳng, ám ảnh.
Không còn những ngày nước nổi trắng đồng mẹ đặt tôi trên chiếc thau cho heo ăn một tay kéo lưng quần 1 tay nắm sợi dây kéo tôi lênh đênh trên dòng nước trắng xóa để tránh ngọn đòn roi từ cơn ác mộng mang tên - Rượu Đế.

Đôi lúc rượu biến Ba tôi thành con người khác.
Tôi chẳng mấy khi trở về nơi ấy vì nó thật sự là một điều gì đó khá buồn cho đến khi ba tôi mất đi.
Mẹ tôi thương nhớ Ba mà rời bỏ Sài gòn đèn xanh đèn đỏ để quay về ngôi nhà năm cũ.

Thản hoặc , tôi quay về chỉ để thăm người mẹ của mình.

-Nếu mà Bà ấy nhắm không qua khỏi , Má gọi , con về thăm bả 1 lần trước khi bả chết ... chứ mai mốt bả chết rồi thì mình thăm đầu còn ý nghĩa đâu con.

Má tôi nói thế khi tôi gọi về một ngày chiều mưa và vô tình hỏi về người Bà - người mà tôi tôi vẫn nhớ trong tuổi thơ.
Một điều gì đó thoi thúc tôi quay trở lại ....nhìn người nằm đó co quắp với  căn bệnh tuổi già ...
Bà co quắp nằm đó trong cái nắng mùa hè đổ lửa và từng cơn đau ngày qua ngày .


Các bạn biết không...khi các bế tắc trong cuộc sống lần lượt kéo đến tôi đã từng nghỉ đến và từng tự tử để từ chối sự sống ...
Để khi chứng kiến người nằm đây... vẫn muốn sống nhưng phải chờ chết ... ôi , hèn hạ cho bản thân tôi .

Bạn sẽ hỏi tôi  rằng ... sao không chữa trị ...
Ừm !!! nói sau đây nhỉ ... bà không có con ruột.... và những người xung quanh bà cũng chỉ như tôi...
có thương , có xót cũng chỉ là chút  gió heo may giữa mùa hè rực lửa ....

Tôi nghe bảo rằng ... nếu được đưa đi bác sĩ ...Bà sẽ đỡ đau và sự sống vẫn được kéo dài .
Tôi từ giã ra về sau khi để lại phong bì và chỉ biết ....quảnh mặt làm ngơ vì mình không thể , không có điêu kiện để giúp hơn như thế ...
Tôi không thể có một giọng hát để " hát mãi ước mơ " như các bạn trên 1 chương trình truyền hình thực tế mang về cho những người họ hoặc biết hoặc không một món quà ...
Tôi về .

Chuyến xe rời đi... tôi biết mình sắp mất đi một phần tuổi thơ....
Và tôi cũng sẽ chấp nhận để nó mất đi như thế cho đến khi chứng kiến câu chuyện sáng nay .
Một người đàn ông ra đi nhẹ nhàng - tôi có quen có biết -và một người phụ nữ có trong tuổi thơ của tôi đau đớn  từng ngày vì cái nghèo ...

Ồ hóa ra tại cái nghèo sao ???
Điều gì đó thoi thúc tôi ngồi xuống viết ra Entry này ....
Tôi không tin những phép màu nhưng tôi tin xung quanh tôi có những con tim nhân ái ...
nếu bạn quan tâm câu chuyện của tôi ...
rồi tôi sẽ kể cho bạn nghe ...
hoặc ít ra tôi cũng nhẹ lòng vì mình đã làm hết sức mình .

Cần lắm sự giàu có từ con tim của những người bạn cho NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG TUỔI THƠ TÔI 


Uyên Uyên , 
5/6/2017.





 
twitterfacebookgoogle pluslinkedinrss feedemail