Khi các bậc phụ huynh so sánh

Mỗi con người sinh ra , đều có một cuộc đời riêng , một tài năng riêng , một khiếm khuyết riêng, một hoài bão riêng . Và để thực hiện những cái riêng trong mỗi cuộc đời con người đòi hỏi con đường riêng của họ . Sự thoã mãn của con cái các bạn về cuộc sống của chúng nó cần thiết hơn là mặt bằng chung của xã hội .Mọi sự so sánh đều khập khiễng ", Không vì bất cứ lý do nào mà chúng ta buộc anh A phải giống chị B và ngược lại .

Ngộ

Khẽ khàng một giọt sương rơi
Bụi trần nằm ngủ chơi vơi giữa dòng
Dẫu xuyên trăm vạn tầng không?
Ngọc vùi trong đất vẫn trong lạ kì
Nhẹ thì một cái chớp mi...

Đổi thay

Vòng xe lại lăn đều trên con đường quen thuộc . Hạ nói quen thuộc bởi lẽ cô luôn có duyên với những cuộc tình và những chuyến bay. Trời đang mùa xuân mà cơn gió thu năm nào vẫn vân vê trên làn tóc...

Giá trị của người phụ nữ khôn ngoan

Hãy sống tự tin, sống yêu đời và tận hưởng những gì mà mình đang có. Cuộc sống không lấy đi của bạn bất cứ thứ gì, trừ khi bạn cố tình không nhận ra giá trị của chính bản thân bạn để rồi tự tay đánh mất nó...

Một mình em bước đi

Người ta bảo rằng:" kẻ còn lại là người chiến thắng " và nếu ai đó cho rằng tình yêu là một cuộc tranh giành, một trò chơi để tìm ra người chiến thắng thì trò chơi đó không bao giờ có Hạ. Nhưng nếu để phải cho ai đó một lời khuyên, Hạ khuyên họ hãy ra đi, bởi người ra đi mới là kẻ mạnh .

Bao giờ có mùa thu

Em sẽ viết một mùa thu rất khác
ở cái nơi không có lá vàng
và hoa sữa chẳng báo được thu sang
vì em khác nên mùa thu sẽ khác...

Truyện ngắn: Sống hay tồn tại?

Đôi lần giữa đêm , tôi lại bật laptop ngồi gõ lạch tạch nhưng quái thật viết được vài dòng là con chữ nhảy múa lộn xộn , tình huống thì rập khuôn đôi khi tôi chỉ viết những chuyện dính líu đến cuộc sống của bản thân Sáng dậy tôi xoá nó đi .Xem như nó chưa tồn tại . (Tôi đang lo sợ cho số phận của truyện ngắn này , tôi đang muốn viết một câu chuyện về một người phụ nữ khác tôi và tôi hy vọng là tôi không tàn nhẫn với nó như tôi đã làm , thật đấy .)

1/12/14

Cho những mối quan hệ không rõ ràng ...


Tôi từng có những mối quan hệ thật khó để gọi tên , tình bạn ư ?  tôi tin chắc cả tôi và  cậu ấy  điều không tin vào điều đấy ... Vậy là tình yêu  ? không!  chúng tôi cất giữ  cho mình một khoảng trời riêng mang tên " những yêu thương chỉ còn là quá khứ " ...


Tôi nhớ  những ngày tháng 9 năm trước , khi yên vị ngồi phía sau lưng cậu ấy về Sài Gòn . Đoạn đường khá xa . Đó là lần đầu tiên  tôi lắng nghe  những câu chuyện về cuộc đời , về tình yêu và  quá khứ đó . Thật  bất ngờ khi tôi cũng chẳng ngại ngần chia sẻ  câu chuyện của riêng mình . Đoạn đường dường như không còn đủ để chúng tôi kể cho nhau nghe . Nhưng rồi cũng chỉ dừng lại ở đó . Chúng tôi vẫn gặp nhau , vẫn nói , vẫn cười  nhiều người  còn tưởng chúng tôi mặc nhiên đã thành một đôi.

Thời gian cứ thế trôi đi ,  thói quen sinh hoạt của chúng tôi trái ngược nhau và    vì không có mối  quan hệ  rõ ràng nào  nên chúng tôi cũng ít khi gặp lại.


Thi thoảng tôi có quay  quắt nhớ  cậu ấy ...thay vì nhớ người yêu cũ .

Thi thoảng tôi tưởng mình yêu cậu  ấy ...
Thi thoảng tôi nghĩ cậu ấy ... thích mình ...
Thi thoảng  tôi lại cố dõi theo cậu ấy qua các mối quan hệ khác .
Cũng chỉ để biêt  vậy thôi .

 Chúng tôi chẳng  bao giờ  nói với nhau về chuyện tình cảm khi gặp lại , thậm chí  tôi chưa từng dám nhìn thẳng vào măt cậu ấy ...

Tôi nhớ rằng mình đã từng đọc được ở đâu đó :

" Có rất nhiều chuyện , trước khi kịp quý trọng đã thành chuyện xưa . Có rất nhiều người , trước khi kịp để tâm đã trở thành người cũ " 


Điều tôi luyến tiếc không phải là việc ko xác định được mối quan hệ của chúng tôi mà cái làm tôi khắc khoải nhất chính là việc chúng tôi vì sự không rõ ràng ấy mà hạn chế tiếp xúc với nhau cho đến một ngày ... tất cả dường như trôi đi trôi qua và tan biến .

Đêm nay lại mưa , tôi vừa trở về nhà  từ một buổi  tiệc tùng .Giữa những huyên náo nói cười tôi bỗng thấy mình lạc lõng

 Giữa  những đám đông  cuồng nhiệt tôi  thấy mình  cô độc đến lạ lùng ...
Giữa những thanh âm hỗn loạn , xập xình tiếng nhạc  tiếng ly  chén va vào nhau tôi thấy mình  trống rỗng... muốn xoay lưng bước đi . 

Nhìn những cái nick đang onl trên facebook tôi chợt rùng mình .
Đã bao lâu rồi tôi không pm vào nick cậu ấy ...
Đã bao lâu rồi tôi không ấn like những stt cậu ấy post ?
Dù tôi chưa từng bỏ sót Entry nào ...

Tại sao chúng ta cứ phải chạy trốn nhau vì những mối quan hệ không rõ ràng như vậy ...
Tôi tự hỏi  mình , nở nụ cười với đêm . Thôi ngủ thôi nào ngày mai trời  lại sáng và  tôi lại quên đi những xúc cảm như bây giờ như  tôi đã từng quên ...

Tháng 12    và lòng người cô độc đến là lùng .

Uyên Uyên  


1.12.2012


21/11/14

EM.....


Em gọi ngoại mình là Bà Nội . Ngày em sinh ra đời mình đã  lên Sài Gòn học được hơn hai năm . Nhà ngoài nghèo hắt hiu đến cái chõng tre cũng thanh mục thanh nối ...Ngoại ở cùng cậu Út , là ba  của em .

Mười  mấy năm trôi qua , ký ức về  một miền quê nghèo khó và những tháng ngày sống trong nước mắt khiến tôi không có ý định mong muốn quay về thăm quê trừ dịp những ngày giỗ lễ quan trọng . Thế nên  suốt mười mấy năm ấy tôi gặp em  vỏn vẹn  đôi ba lần .

Tang ngoại , tôi về dập đầu đưa tiễn...
Nghe  họ hàng  thuật lại .. trước khi nhắm mắt  ngoại còn nắm chặt tay ba tôi  mà  gửi gắm gia đình cậu ... ba tôi gật đầu nước mắt lưng chừng .

Em ngồi ngoài vạt ao , chân được xích vào gốc cây xoài ... tay cầm chiếc đùi gà  cắn một miếng rồi di xuống mặt đất rồi lại cắn , quần áo xộc xếch ống quần  một ống rách nửa  , một ống rách toang . Lạc giữa tiếng khóc thê lương em cứ  hồn nhiên hỏi :

-Bả đâu rồi ? Bả đâu rồi ... ?

Đó là ấn tượng   cũng là nổi ám ảnh duy nhất  của tôi về em .

Hôm nay ... tôi vừa đi làm  về đến nhà  ba liền gọi tôi lại nói nhỏ :
-Con vào lấy ít xôi , gà quay cho vào hộp để anh hai chở mẹ lên thăm  con cậu Út mày , nó xuất huyết não , hôn mê rồi .

Tôi mất hai phút mới định thần và nhớ được tên em , ( thứ cho tôi  vẫn là người vô tâm như  vậy đấy ), Vội vàng nhét  ít tiền cho  mẹ gửi cậu ... lo cho em ăn uống .

Có lẽ  em sắp trả hết nợ cuộc đời này , có lẽ  14 năm e có  mặt trên cõi đời này  ,chịu những khổ ải của sinh - bệnh và ....
Bác sĩ  bảo không phải là hết cách nhưng  gia đình em quá nghèo . Khi em chuyển tự bênh viện tỉnh lên trung ương những người trong phòng  bệnh góp lại cho  ba mẹ em  trên dưới một triệu . Còn tôi ? Tôi tự đặt ra câu hỏi cho chính mình có thể thương em được bao nhiêu  , gia đình tôi thương em được  bao nhiêu ?

Sự thật vẫn trần trụi lắm  mọi người à , chúng ta  chỉ có thể cho đi  ở một giới hạn nhất định . Tôi không mong phép màu đến với em  nhưng tôi vẫn hy vọng . Hy vọng số phận không quá nghiệt ngã với một đứa trẻ vừa mới sinh ra đời đã mắc chứng bệnh kém trí tuệ  và gia cảnh quá khó khắn ... còn nếu như duyên phận của em với cuộc sống này chỉ là như thế thì xin đừng dày vò em nữa .

Mẹ tôi bảo , có đôi khi em tỉnh lại ,  nở một nụ cười và lại thiếp đi .

Tôi không muốn phải đóng  vai một bà già mang đến những lời sáo rỗng ,  những triết lý rẻ tiền  nhưng các bạn của tôi ,   những người  xung quanh tôi ơi , hãy trân trọng sự sống của bạn . Tạo hóa đã ban cho xin  hãy giữ gìn đừng đắm chìm trong muôn vàn lý do  :  xô bồ cuộc sống , tận hưởng thế giới , tự tổn thương mình ... bởi còn lắm số phận người phải đấu tranh để  dành giật  hai từ  : SỰ SỐNG ....trong khi chúng ta nào biết được mình sẽ ra sao ngày mai .

 XIN HÃY TRÂN TRỌNG  SỰ SỐNG CỦA  CHÍNH BẢN THÂN MÌNH !


Uyên Uyên ....

20.11.2014 !

11/11/14

Nam Giang , ngày trở lại







Cái ngày tôi trở lại Nam Giang, cũng là ngày tôi trở về với võ lâm. Có điều không còn là “nơi ta thuộc về” mà đã thay bằng bốn chữ Tình Trong Thiên Hạ. Trải qua bao nhiêu biến chuyển võ lâm vẫn giữ những nét riêng của nó, cảnh cũ còn đây người xưa không thể nào tìm lại được hay chính tôi cũng chẳng thể còn là “Em của ngày hôm qua”?

 Lang thang thất đại thành thị chỉ mong bắt gặp lại những cái tên vang bóng một thời, để cùng cảm nhận với cộng đồng võ lâm những cảm xúc vỡ òa và trân quý  trong niềm vui hạnh ngộ nhưng ngỡ ngàng nhận ra rằng không phải ai cũng có được sự may mắn như ai... 

“Chu Tiên nước chảy qua cầu 
Cố nhân chẳng thấy nỗi sầu hoen mi
 Nam Giang kẻ đến người đi 
Ai quay trở lại chỉ vì nhớ nhau?

” Lời hẹn thề ngày xưa dưới gốc hoa đào nở rộ nơi trấn Chu Tiên chắc chỉ riêng mình còn nhớ. Chẳng trách người xưa quên lãng câu thề cũng chẳng trách tháng năm làm phai mờ kỷ niệm chỉ là có đôi chút chạnh lòng thương tiếc một dĩ vàng nhạt nhòa. 

Được tái sinh từ "mười năm huyền thoại", Tình trong thiên hạ như một luồng gió mát mang  game thủ Việt về với ”mối tình đầu" của dòng kiếm hiệp tình duyên. Tôi là một trong hàng triệu lữ khách mong muốn tìm lại cảm giác ấy. Nhưng tôi suýt đã phải bỏ cuộc bởi “một đứa con lai chính thống". Tình trong thiên hạ  vẫn chỉ là một dị bản của phiên bản mười năm với hệ thống tính năng chẳng khác gì còn số không to tròn gây nhiều ức chế Tôi đã từng có suy nghĩ rất giống số đông những người chơi Tình trong thiên hạ đó là mong muốn nhà phát hành game hồi sinh phiên bản Công thành chiến, giai đoạn hoàng kim nhất của võ lâm. Nhưng thực tế là quá khứ đã trôi qua không thể nào tái diễn được và chẳng ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông. Thế nên hãy để cho họ có thể tìm ra một lối đi riêng của họ hoặc là một nguồn lợi nhuận kếch xù hoặc là con đường với vết xe đã đổ. 

Trở lại với câu chuyện của tôi. Có lẽ bạn cũng biết cho đến bây giờ Tình trong thiên hạ  vẫn chỉ là một dị bản của phiên bản mười năm với hệ thống tính năng chẳng khác gì còn số không to tròn gây nhiều ức chế. Có điều lượng người chơi lại tỷ lệ thuận với vô vàn ức chế đó. Có rất nhiều lý do để giải thích cho điều bất thường này ví như: dư âm của niềm đam mê, thương hiệu của nhà phát hành game nổi tiếng vân vân và vân vân... Tôi chọn lý do cho sự trở lại và đồng hành cùng võ lâm của mình bắt đầu từ những âm thanh quen thuộc như tiếng chim bồ cầu đưa thư sà xuống mặt đất vỗ mạnh đôi cánh vang lên trong game: 

- Có phải là Uyên Uyên? 

Tôi đã chọn cho mình một cái tên rất khác, đã đứng cạnh bên Vạn Sự Thông dò hỏi những người năm xưa có còn ai phiêu bạt tại dòng Nam Giang? Để rồi người nhận ra tôi lại là một người tôi chưa được biết đến bao giờ. Người bảo người biết tôi qua những bài tản văn, người nghe tên tôi qua các giải đấu và thi thoảng người dõi theo tôi qua một địa chỉ facebook. Và từ đó người ngây ngô năn nỉ một bang hội lớn mạnh cho tôi được vào bang suốt hai ngày liền (dù với đẳng cấp và trang bị của tôi chẳng cần phải xin vẫn không thiếu nơi mời gọi, kết nạp), tặng tôi chiếc “phi phong”, ngày ngày đợi tôi online hỏi xem tôi có bãi luyện chưa, ra tay giúp đỡ tôi khi tôi ngang tàng đồ sát người khác luyện công... 
Tôi nhấn Ctrl + Chuột phải vào người vị huynh đài ấy xin “hảo hữu". "
Có thể vị hảo hữu này đôi ba năm nữa rồi lại trở thành “cố nhân” nhưng chữ “tình” anh dành cho tôi là câu chuyện biết đâu mười năm sau tôi lại kể... Câu chuyện được bắt đầu như sau: Võ lâm truyền kỳ - 20 năm tình trong thiên hạ... 

“Tôi viết lên vần điệu đam mê 
cho những ngày tưởng như từng rất cũ
 khói lửa thành Biện Kinh, Dương Châu chiều mưa phủ
 nghiêng nghiêng chữ tình vẹn đủ 10 năm”

Khuyết Hạ Vy



Xem thêm : Trên báo thanh niên game.

9/10/14

[Đang Viết ] Sống hay tồn tại (2)












XEM PHẦN I TẠI ĐÂY




Lời Tựa : Một năm từ khi Sống Hay Tồn Tại được bắt đầu viết cho đến thời điểm này là một khoảng thời gian quá dài .

Phải nói trong suốt một năm qua phần vì bận bịu công việc phần vì đuối ý tưởng phần còn lại là vì quá mệt mỏi với sự làm phiền và tra tấn tinh thần từ những người " theo dõi " cứ ảo tưởng câu chuyện tôi viết dành cho họ nên tôi đành dừng lại .

Loay hoay với việc tìm ra lối thoát cho nhân vật chính khiến tôi mất quá nhiều suy nghĩ nhưng không thể cho ra đời một câu chuyện mà khi nhìn vào đấy người ta mất hẳn niềm tin vào cuộc sống ...? phải làm sao đây tôi luôn tự hỏi mình cách giải thoát cho nhân vật ...

Nhưng cuối cùng tôi chọn cách viết thật , tôi chọn cách bám sát với mảnh đời đó , con người đó không biết là tôi có thể viết được bao nhiêu trong đêm nay nhưng tôi vẫn sẽ viết .. viết vì những người đi ngang đời tôi ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`






Chương V :


Đụ má nó , tưởng cái gì hoá ra bao cao su . - Thằng Út Hiền cau có chửi thề.


-Gái mà.
-Sao đại ca biết ?
-Nhìn .
-Em cũng nhìn sao em không biết .


Gã dở tờ báo ra khỏi mặt nhìn Út Hiền không nói thêm gì .Út Hiền ngờ ngợ nhận ra mình nói hớ nên cũng im lặng gãi đầu .Nó để sấp tiền chẳn lẻ lộn xộn lên bàn rồi chửi trổng .
-Trong ngon thế mà có hơn hai triệu , mẹ nó biết thế vừa nảy em bóp nát bưởi nó cho bỏ ghét , đụ má nó .
-Cầm hết đi , tao còn .


Gã vẫn không để ý gì đến câu chuyện của Út Hiền ,quay ngược chiếc mũ lưỡi trai , kéo tay áo xuống bước dần ra cửa .Ả đón gã ở góc ngã tư đường bằng một nụ cười rất tình . Hôm nay Ả mặc chiếc một chiếc crop top màu xanh da trời _ màu của hy vọng , Gã đã bảo với Ả như thế trong lần đầu tiên lên giường với nhau . Không thấy gã nói được câu nào , Ả chỉ biết đưa tay chỉ đường nơi ả muốn đến .

Đó là một gian phòng rất rộng, ra giường màu tím hai chiếc ly sóng sánh rượu vang . Một ít thức ăn được bày biện tinh tế trên chiếc bàn vuông đặt cảnh cửa sổ .
-Lãng mạn như film ấy nhĩ - Gã nhếch mép.
-Ngày đặc biệt mà . Ả đáp lại giọng bất cần .
-Mất bao nhiêu cho chỗ này đây ? Gã hỏi .
-Đi thêm 2 ca một ngày , 4 ngày chỗ này .... thêm một lần dù ra vũng tàu .
-Mày điên à con đĩ ???
-Ừ tao điên đấy , thì sao nào ? đằng nào cũng là đĩ thêm vài lần thì đã sao ? Vừa nói Ả vừa ngửa cổ uống hết ly rượu trên bàn .
-Thôi im đi , đi tắm đi .
-Mày sợ tao dơ bẩn ? không xứng đáng với mày sao ? hahaha mày rút vào háng tao bao nhiêu lần rồi giờ lại quay ra chùi mép cơ đấy .
-Cút đi tắm . - Gã gằn giọng .
Đột nhiên Ả đứng phắt dậy bước vào trong , không một tiếng nói , không một lời càu nhàu chỉ còn tiếng nước xõa đều và mùi hương dầu gội lan tỏa khắp không gian .
Gã đút tay vào túi quần lấy ra một viên thuốc bẻ đôi , một nửa gã bỏ vào ly rượu nữa còn lại gã cho vào miệng nuốt mất .

Chiếc đĩa nhỏ và một ít bột trắng , gã lấy chiếc thẻ ngân hàng nghiện nát những hạt còn vón cụt lại sau đó gom quẹt chúng ra thành hai dãy dài . Mẹ kiếp không có tờ tiền giầy nào trong túi , gã lầm bầm rút tờ giấy 10k cuộn hình phễu bắt đầu đưa lên mũi . Cảm giác bay bổng kéo đến gã thỏa mãn với suy nghĩ viên thuốc kích dục đó và bao nhiêu Ke ở đây đủ làm con Ả phát điên lên trong đêm nay . Gã nhất định phải làm cho con ả khóc lóc van xin thi cũng chẳng buôn tha . Ánh nến lập lòe trong căn phòng đã tắt điện , gã thấy một bầu trời đầy sao , gã thấy mình nhẹ nhàng lơ lững giữa không trung , ôi tuyệt vời làm sao cái cảm giác đó cho đến khi Gã thấy ả rít thuốc bên khung cửa sổ . Đôi chân dài miên man ẩn hiện chiếc quần lót màu đen bên dưới chiếc áo sơ mi rộng làm Gã điếng hồn . Bỗng dưng gã thấy Ả đẹp lạ lùng .
Gã hớp ngụm rượu còn lại trong ly lần vào bờ môi ả , móm cho ả những giọt ân tình . Gã đẩy mặt ả tì vào khung cửa sổ , đặt hai tay ả lên tường gã bắt đầu hôn xuống tai , cổ , đôi tay không ngừng vân vê bầu ngực căng tròn của Ả . Những âm thanh điên loạn vang lên trong đầu gã , gã tát mạnh vào mông Ả và bắt đầu nhào nắn . Ả bắt đầu quay cuồng , cảm giác đông cứng khi đầu lưỡi của hắn chạm vào từng bộ phận trên cơ thể , Ả chỉ muốn hắn nhanh chóng vào cuộc bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu Ả . Khốn nạn thật .

Ả đẩy hắn ra khỏi mình gào to :
-Thằng khốn nạn , mày cho thuốc vào rượu à ?
-Địt mẹ , sướng thế còn kêu hôm nay bố có lấy tiền mày đâu - Gã nhếch mồm.
-Mẹ kiếp mày chơi tao à .
-Chơi mày ? ngày đéo nào chả chơi , cứ như sạch sẽ lắm ấy .
-Mày đã bắt tao hứa rằng không dính đến chất kích thích , tại sao ?
-Vui tí thôi , không nghiện đâu mà sợ .Nhanh đi đừng làm bố mất hứng .
Nói rồi hằn nắm tóc ả giật ngược lại , ghì đầu ả dí vào đũn quần mình và bắt đầu lắc lư . Một đoạn Gã lại dí đầu ả vào thành cửa sổ và bắt đầu thúc mạnh vào người ả .

Tiếng khóc hòa vào tiếng rên rĩ . Ả các khóc to gã càng thúc mạnh cứ thế cho đến khi Ả lã đi nằm yên mặc kệ hắn muốn làm gì .
Giữa đêm điện thoại của gã reo vang đôi chập , không ngủ nhưng gã không muốn nghe máy . Gã muốn ôm Ả trọn một đêm nay , gã thương ả , thật sự trong gã có tình yêu với một con đĩ hết thời là Ả .
Điện thoại vẫn reo , gã với tay nghe rồi khoát vội áo bước ra khỏi phòng . Trước khi đi còn chỉ tay vào phía sau cánh tủ và dặn ả thu dọn tàn dư cuộc chơi của gã và nói vọng lại :
-Con sốt , về với vợ đây .

Khi bóng gã khuất sau cách cửa , Ả nhìn thấy chiếc hộp nhỏ và dòng chữ viết trên giấy bạc của gói thuốc lá gã vấn hay dùng dòng chữ : CHÚC MỪNG SINH NHẬT - CON ĐĨ CỦA ANH .

Ả lại òa khóc , ả khóc vì cái suy nghĩ sẽ rời xa gã vừa trỗi dậy mạnh mẽ lại nhanh chóng lụi tàn . Là do ả mắc nợ gả từ kiếp trước nên kiếp này phải trả . À tự đeo chiếc nhẫn bạc vào tay mình , một tay đưa xuống dưới bụng , một tay vân vê bầu ngực mình . Thuốc trong rượu hình như đang phát huy tác dụng .... Ả thấy gả đang đi sâu vào mình , thật mạnh , thật nhanh ... cứ thế cứ thế cho đến chiếc ra giường loang 1 vùng trắng đục.

(còn tiếp )

3/10/14

Bao giờ có mùa thu ( 2 )




   Đã thu chưa ? sao chẳng thấy ai khen
   Mùi hoa sữa nồng nàn con phố nhỏ ?
Tìm không thấy lá vàng bay theo gió
   Em hai lăm cũng xếp bỏ khăn choàng.

Thu không về vì.. anh mãi lo toan

             Hay yêu thương chẳng  quyện làn tóc rối?
       Em ngày xưa chẳng   làm anh nhớ nổi
    Chút dư âm ... trên đầu lưỡi hạ tàn ?

Thu lặng yên , thu cứ mơ màng
chẳng biết đến - đi- hay ở lại 
             miền không anh em giật mình hoang hải
        chiếc lá xanh cũng  ái ngại thu mình

          nhường khoảng trời ... cho thu mãi đẹp xinh
vàng hoa cúc , nao lòng -hoa sữa
        Để  chênh vênh-em  - một chiều ngược gió
hỏi mùa thu ..  bao giờ có ...mùa thu ?

                                                                           UyênUyên , 3AM 19.08.13


Hai năm rồi , mùa thu vẫn mãi chỉ là nỗi khát khao của  mãnh đất Sài Gòn .
Là  vì sài gòn không có mùa thu hay vì lòng người  đã hóa thành Đông ?

25/8/14

Đã đôi lần em đánh cược tháng năm


                        

                                                                                   ( Nếu bây giờ ra đi là quá trễ..
                                                                                Thì hãy để em đánh cược với tháng năm )

Đã đôi lần em muốn từ bỏ
Đã đôi lần em xem câu chuyện đó
Là chuyện  của  riêng mình

Giá như  anh cứ thế mà   lặng thinh 
Đừng để em biết rằng anh chỉ yêu em
Như em ngược lại ....
Thì cuộc sống chúng ta chắc giờ đã thoải mái
Đã không còn mắc phải lỗi lầm chi...

Đã đôi lần em muốn rời đi
chằng giữ lại bất cứ điều gì
kỷ niệm , tình yêu và tháng ngày hạnh phúc
niềm đau cũng chuỗi ngày  trầm uất
chỉ còn là quá khứ hôm qua...

Giá như mà tình cảm giữa chúng ta
Chỉ na ná như là yêu thôi nhỉ ?
Thì cuộc này có  đâu nhiều mộng mị...
Và nhớ thương đâu đến  lắm tội tình

Đã đôi lần em đi ngược bình mình
Về vùng tối chỉ  riêng em tồn tại
Hờn giận tháng năm  đi qua chỉ còn để lại
Một tình yêu không thể phai mơ

Giá như anh cứ như một giấc mơ
Yêu - Hận , Ghét - Thương  , Hơn - Thua ... được - mất
Đến một lúc phải giật mình tỉnh giấc
bỗng hóa phù du
thì em chẳng  đôi lần phải nói tiếng giá như
thì chúng ta đã chẳng thể yêu nhau nhiều đến vậy


Uyên Uyên , 25.08.2014 












22/5/14

Em chưa từng oán trách tháng năm !


                                                    " Những ngày cuối tháng năm , anh sẽ tìm em " *


Và anh  đã đến lúc tháng năm gần hết
khi những đóa hoa rực lên màu da diết
vệt đỏ hằn  trên những tấm màn trắng muốt hoang sơ
anh mãi mê khám phá tháng năm  mà quên mất ngày giờ
quên cơn mưa hạ thì thầm ngoài ô cửa sổ


Ở cạnh anh
Em chưa từng đau khổ....
Em chưa từng oán trách tháng năm

Rồi anh đi khi tháng năm vừa hết
Khi những đóa hoa vẫn còn màu tha thiết
khi gối chăn tím biếc đợi chờ
anh trở về với hiện thực chẳng được như mơ
em bắt đầu lắng nghe tiếng mưa  và làm thơ chờ trời quang mây tạnh


Tháng năm lại về
Nhưng anh ơi em lạnh
Và Em vẫn chưa một lần oán trách tháng năm ....

(*) Câu nói của 1 Ex !

Uyên Uyên , 1 đêm tháng năm.






5/3/14

Vô Đề !





Ta
Đã có những buổi chiều rất lạ
Đi giữa dòng người quá ư vội vã
Sải bước chân cô độc đến vô cùng
Ta cứ đi và suy nghĩ mông lung
Về cuộc đời , về con người và nơi ta đang ở
Họ
Những người đang trở về nhà sau một ngày bươn chảy với  vòng xoay khắc nghiệt của cuộc đời đó
họ đang trở về
để nhìn thấy nụ cười
để nhìn thấy trong cuộc đời méo mó
có những niềm vui đơn giản đến vô cùng

Ta
Đã có những đêm dài rất lạ
đi giữa sương đêm lạnh lùng buốt giá
tay nắm chặt tay cô độc đến vô cùng
Ta cứ đi và suy nghĩ mông lung
Về tình yêu , về gia đình và nơi ta đang ở
Họ
Những người thân của ta đã trở về với nơi họ nên ở
họ trở về
để nhìn thấy nụ cười
để nhìn thấy trong cuộc đời méo mó
có những niềm vui đơn giản chẳng  cần ta...

Ta
Đã có những buổi sáng xót xa
Xách balô rời nơi ở trọ
( nơi mà bạn bè  hay gọi là : " về nhà mày  đó "
Đi tìm nơi để sáng tối trở về
Để không vùi mình vào ký ức ngủ mê
tìm mớ hạnh phúc đã từng trong quá khứ
đi  và ngăn bước chân không cho mình được giữ
kiếp ở trọ nhà mình...
nhưng ta hoài cho phép mình bất lực để  lặng thinh...

Ta
Đã có những ngày rất lạ
ra đi và trở về
lững thững một niềm đau ./.


UyênUyên , 5.3.2014
Tặng  một người bạn cũ , à không ... tặng  một người yêu rất cũ :)






18/2/14

[Khai Bút ] Ví dụ như có lệnh tổng động viên ?

Một cái tết trôi qua . Một cái tết có nhiều hoa ,bánh , bia rượu . Những nụ cười lúng liếng đi chùa cầu duyên phận , bình an, Những chuyến đi du lịch  ở mọi miền đất nước ... nói chung ,  tất cả đều tuân theo yếu tố  mặc định : THÁNG GIÊNG LÀ THÁNG ĂN CHƠI .

Và tôi cũng hòa mình vào nhịp đời nô nức ấy .Một chút phấn son cho mùa thêm xuân mới , bộ quần áo đẹp cho ngày vừa xinh tươi . E ấp nở nụ cười nấp sau khóm trúc , nhành mai ghi lại khoảng khắc mình đi qua hai bảy mùa hoa nở .

 
twitterfacebookgoogle pluslinkedinrss feedemail