Khi các bậc phụ huynh so sánh

Mỗi con người sinh ra , đều có một cuộc đời riêng , một tài năng riêng , một khiếm khuyết riêng, một hoài bão riêng . Và để thực hiện những cái riêng trong mỗi cuộc đời con người đòi hỏi con đường riêng của họ . Sự thoã mãn của con cái các bạn về cuộc sống của chúng nó cần thiết hơn là mặt bằng chung của xã hội .Mọi sự so sánh đều khập khiễng ", Không vì bất cứ lý do nào mà chúng ta buộc anh A phải giống chị B và ngược lại .

Ngộ

Khẽ khàng một giọt sương rơi
Bụi trần nằm ngủ chơi vơi giữa dòng
Dẫu xuyên trăm vạn tầng không?
Ngọc vùi trong đất vẫn trong lạ kì
Nhẹ thì một cái chớp mi...

Đổi thay

Vòng xe lại lăn đều trên con đường quen thuộc . Hạ nói quen thuộc bởi lẽ cô luôn có duyên với những cuộc tình và những chuyến bay. Trời đang mùa xuân mà cơn gió thu năm nào vẫn vân vê trên làn tóc...

Giá trị của người phụ nữ khôn ngoan

Hãy sống tự tin, sống yêu đời và tận hưởng những gì mà mình đang có. Cuộc sống không lấy đi của bạn bất cứ thứ gì, trừ khi bạn cố tình không nhận ra giá trị của chính bản thân bạn để rồi tự tay đánh mất nó...

Một mình em bước đi

Người ta bảo rằng:" kẻ còn lại là người chiến thắng " và nếu ai đó cho rằng tình yêu là một cuộc tranh giành, một trò chơi để tìm ra người chiến thắng thì trò chơi đó không bao giờ có Hạ. Nhưng nếu để phải cho ai đó một lời khuyên, Hạ khuyên họ hãy ra đi, bởi người ra đi mới là kẻ mạnh .

Bao giờ có mùa thu

Em sẽ viết một mùa thu rất khác
ở cái nơi không có lá vàng
và hoa sữa chẳng báo được thu sang
vì em khác nên mùa thu sẽ khác...

Truyện ngắn: Sống hay tồn tại?

Đôi lần giữa đêm , tôi lại bật laptop ngồi gõ lạch tạch nhưng quái thật viết được vài dòng là con chữ nhảy múa lộn xộn , tình huống thì rập khuôn đôi khi tôi chỉ viết những chuyện dính líu đến cuộc sống của bản thân Sáng dậy tôi xoá nó đi .Xem như nó chưa tồn tại . (Tôi đang lo sợ cho số phận của truyện ngắn này , tôi đang muốn viết một câu chuyện về một người phụ nữ khác tôi và tôi hy vọng là tôi không tàn nhẫn với nó như tôi đã làm , thật đấy .)

1/9/15

Ngực trái nơi có một bông hoa luôn nở !

Tôi sinh ra trong một gia đình  nhiều phật tử . Bà , các cô và những người trong họ hàng hầu hết đều là những phật tử nên dù tôi không phải là một phật tử ... tôi vẫn đến chùa vào những ngày rằm lớn  và các ngày lễ đặc biệt . Vu Lan lại càng không thể thiếu .

Cách đây một năm ,   trở về từ một buổi lễ cài hoa trên áo .Lúc đó  tôi chưa hiểu được  và cũng chẳng có mong muốn tìm hiểu lắm về ý nghĩa của bông hoa cài trên áo mình - đơn giản là thấy người ta cài  thì mình cũng cài hoa - và biết rằng màu hoa cài trên áo mình  mang ý nghĩa tôi còn đủ cả cha lẫn mẹ .


Vu lan , 2014 ,chùa Phổ Quang , Tân Bình


Ngày hôm đó , tôi mang hoa đỏ về  dán lên bình hoa trên bàn thờ và cắm những bông hoa được các  chú tiểu trong chùa tặng khách hành hương  vào bình . Lúc đó ba tôi đang nằm trên sofa xem bóng đá .khẽ lướt ánh   nhìn  sang tôi rồi nhanh chóng  chuyển   sang hướng khác ( Ba tôi vốn vậy ,  hai cha con chúng tôi thường rất ít khi nói chuyện với nhau ) nhưng thực tâm lúc đó tôi cảm nhận được  đôi chút niềm vui trong  đáy  Ông .

Mùa vu lan năm sau .
Tôi đọc được status của người em chú bác . Cô ấy vừa đi lễ chùa về và câu chuyện cài hoa trên ngực áo của em làm tôi chạnh lòng .Sự hớn hở và niệm tự hào còn  đủ cả cha lẫn mẹ  của em trên ngực áo  như bót nghẹt trái tim tôi trong giờ phút đó .

Thế giới chỉ biết rằng một người đàn ông đã ra đi về  thế giới bên kia trong hằng tỷ người đàn ông còn lại .
Tôi biết rằng tôi mất đi người đàn ông duy  nhất yêu thương  và hy sinh cả cuộc đời cho tôi  .
Lang thang trong khuôn viên Phổ Quang , mùi trầm quyện với mùi hương sala  ngập tràn không khí vẫn không cho tôi được cái cảm giác bình yên năm trước nữa . 
Bé gái cầm  1  giỏ mây  đầy những bông hoa   đỏ , hồng  và trắng đến  bên tôi ... 
-Chị ơi , em cài hoa cho chị .
Tôi im lặng nhìn em . Em thoáng  bối rối ... không em không bán hoa cài áo đâu chị  cái này là nhà chùa .
Tôi  lúng túng  nói xin lỗi ý tôi không phải là nghi ngờ em . E nhoẻn miệng cười hỏi ?
-Chị còn mẹ không ?
Tôi gật đầu .
Em nhanh chóng mở lớp keo một bông hoa  đỏ cuống lá màu  xanh ra ...
-Chị chị ơi .
Tôi  quay lại nhìn em ...
-E ơi , chị xin lỗi . Chị không cài hoa đâu .

Tôi nhanh chóng tách ra khỏi em trong sự ngỡ ngàng của cô bé ,  kiếm một góc khuất ngẩng mặt lên ngăn dòng nước mắt . Tôi không cài hoa không phải vì tôi chắng có đức tin cũng chẳng phải là tôi  không nghĩ đến mẹ

Chỉ là không có bông hoa nào trên ngực áo dành cho ba tôi .
Chẳng có bông hoa nào trên ngực áo dành cho người đàn ông vĩ đại nhất cuộc đời tôi
Chẳng có bông hoa nào báo hiếu được cho một người giờ đây cả hình hài cũng chỉ còn là cát bụi .

Ba !
Cháu gái của con  đã được hơn 3 tháng tuổi vào mùa  vu lan năm nay
Em gái của con đã đậu đại học  vào mùa vu lan năm nay . Dù được điểm cao nhưng nó khá vất vả trong khâu  chọn trường bởi những đổi mới của ngành giáo dục . Nó  có trách  rằng sao ba  vội vàng  ra đi khi nó chưa kịp  " báo hiếu "  _ nó có trách tại sao ba  không phải là người đội mũ cối mặc áo khoác xanh chở nó đến nơi nhập học ... 
Nó thật hư ... nó có biết rằng ba đâu muốn  vậy phải không ba?

Ba của con ...đã ba ngày hơn từ  đại lễ  vu lan  con mới ngồi viết được  vài câu chữ ...chỉ là  con muốn nói rằng con sẽ chẳng cài hoa từ bây giờ cho đến vu lan năm sau và nhiều năm sau nữa...

Không phải là vì hình thức ... không phải là vì đức tin ... mà là vì  lồng ngực trái tồn tại  một bông hoa Dành cho ba không thể bị che khuất được đâu !

Uyên Uyên , 1/9/2015




 
twitterfacebookgoogle pluslinkedinrss feedemail