Khi các bậc phụ huynh so sánh

Mỗi con người sinh ra , đều có một cuộc đời riêng , một tài năng riêng , một khiếm khuyết riêng, một hoài bão riêng . Và để thực hiện những cái riêng trong mỗi cuộc đời con người đòi hỏi con đường riêng của họ . Sự thoã mãn của con cái các bạn về cuộc sống của chúng nó cần thiết hơn là mặt bằng chung của xã hội .Mọi sự so sánh đều khập khiễng ", Không vì bất cứ lý do nào mà chúng ta buộc anh A phải giống chị B và ngược lại .

Ngộ

Khẽ khàng một giọt sương rơi
Bụi trần nằm ngủ chơi vơi giữa dòng
Dẫu xuyên trăm vạn tầng không?
Ngọc vùi trong đất vẫn trong lạ kì
Nhẹ thì một cái chớp mi...

Đổi thay

Vòng xe lại lăn đều trên con đường quen thuộc . Hạ nói quen thuộc bởi lẽ cô luôn có duyên với những cuộc tình và những chuyến bay. Trời đang mùa xuân mà cơn gió thu năm nào vẫn vân vê trên làn tóc...

Giá trị của người phụ nữ khôn ngoan

Hãy sống tự tin, sống yêu đời và tận hưởng những gì mà mình đang có. Cuộc sống không lấy đi của bạn bất cứ thứ gì, trừ khi bạn cố tình không nhận ra giá trị của chính bản thân bạn để rồi tự tay đánh mất nó...

Một mình em bước đi

Người ta bảo rằng:" kẻ còn lại là người chiến thắng " và nếu ai đó cho rằng tình yêu là một cuộc tranh giành, một trò chơi để tìm ra người chiến thắng thì trò chơi đó không bao giờ có Hạ. Nhưng nếu để phải cho ai đó một lời khuyên, Hạ khuyên họ hãy ra đi, bởi người ra đi mới là kẻ mạnh .

Bao giờ có mùa thu

Em sẽ viết một mùa thu rất khác
ở cái nơi không có lá vàng
và hoa sữa chẳng báo được thu sang
vì em khác nên mùa thu sẽ khác...

Truyện ngắn: Sống hay tồn tại?

Đôi lần giữa đêm , tôi lại bật laptop ngồi gõ lạch tạch nhưng quái thật viết được vài dòng là con chữ nhảy múa lộn xộn , tình huống thì rập khuôn đôi khi tôi chỉ viết những chuyện dính líu đến cuộc sống của bản thân Sáng dậy tôi xoá nó đi .Xem như nó chưa tồn tại . (Tôi đang lo sợ cho số phận của truyện ngắn này , tôi đang muốn viết một câu chuyện về một người phụ nữ khác tôi và tôi hy vọng là tôi không tàn nhẫn với nó như tôi đã làm , thật đấy .)

17/1/13

Tôi sợ con gì nhất ?

Nếu một ngày , bạn gặp được tôi.
Bằng xương bằng thịt , hiện hữu bên cạnh bạn .
Những câu chuyện vu vơ bạn sẽ hỏi tôi : Tôi thích màu gì, thích đọc sách nào ?bla..bla ..bla và  tôi sợ hãi  phải vướng vào những vấn đề gì , khiếp sợ con vật nào ?
Tôi sẽ mỉm cười nhìn bạn ,nụ cười rất dịu dàng , và tôi khẽ khàng đáp trả :
-Tôi thích màu tím .
-Tôi thích những tiểu tuyết bi tình.
-Bla..bla..bla
-Và rất thực , tôi ngước nhìn bạn ,nhẹ nhàng tôi nói :
 "Tôi sợ con người ".

Bạn đừng giật mình , cũng đừng khiếp sợ tôi , bởi lẽ tôi chẳng muốn bạn như tôi , một con người khiếp sợ một con người.
Đừng đem những lời hoa mỹ , những tấm gương con người vĩ đại , những tổ chức hòa đồng thân thiện để khuyên nhủ tôi . Quả thật tôi đang đề phòng với cả bạn rồi.

Thứ lỗi cho tôi nhé, con người ta không thể bất lịch sự đến mức nói thẳng tẹt vào mặt nhau là như thế nhưng so với  cái bẽ bàng mà bạn nhận được bây giờ thì sá gì cho những cảm giác tê dại mà con người đã mang đến cho tôi.

Bạn biết không tôi đã từng có thời gian ,  té ngã xuống vực thẳm . Ban đầu, té chỗ nào đứng lên chỗ ấy.Và thật sự tự tôi té ngã tôi cũng sẽ tự đứng lên.  Từng bước  , từng bước một tôi lắng nghe âm thanh của sự sống vẫy gọi.
Tiếng của rừng thẳm ai oán
Tiếng của côn trùng nỉ non
Tiếng của những chú chim  sớm mai ríu rít.
Lần mò  từ đáy vực thẳm , tôi tìm được con đường trở lại với cuộc sống "mến yêu".Đúng lúc tôi lếch thân xác này thoát khỏi vũng sâu kia ,  một bàn tay chìa ra ,  người ta bảo , giúp tôi bước  lên . 
Bạn biết không ? tôi hoàn toàn có thể bước lên một mình , nhưng tôi là con người và khi thấy một con người chìa đôi bàn tay ra giúp mình , đôi  không còn bám vào vách núi cheo leo mà đặt đôi bàn tay vào đôi bàn tay đó.

Người ấy buông tay.

Trong cái  giây phút rơi tự do ấy , tôi bắt đầu sợ con người. 
Lần này thì  rõ ràng tôi không tự ngã.

Mãi về sau , khi tôi biết rằng trong cái thời điểm  người ấy buông tay- có một đôi tay đã níu chân người ấy. Và thay vì cả ba cùng rơi ,  thì người ấy chọn cách buông tay , để riêng tôi rơi tự do.

Tôi bắt đầu làm quen với cuộc sống dưới đáy vực kia , mặc nhiên không muốn  trèo lên nữa. Những chuổi ngày dài vô tận sống trong mệt mỏi , ai oán  tôi có rượu có thơ có  máu mình làm bạn.

Nhưng trời ơi , tôi  vẫn là đứa ham vui  mới khốn nạn.
Tôi khát khao cái thế giới rộng lớn bên ngoài miệng vực.
Tôi lại trèo lên.

Lần này thì  có sức đề kháng rồi nhé .
Suốt đoạn đường gian truân ấy , không ít người chìa đôi bàn tay ra , tôi chỉ mỉm cười đáp, tôi thích :"một mình tôi bước đi". Vì thế có người đứng dõi theo , cũng có người quay lưng đi tìm niềm vui khác. Mặc kệ , tôi chả mấy quan tâm.

Chuỗi thời gian sau đó , tôi tuyệt nhiên đã rất vui vẻ. Chuyến xe cuộc đời vẫn lăn bánh , trên các chặn đường dài có kẻ lên người xuống  và tôi thì  vẫn phải lái tiếp hành trình.

Bạn lại bắt đầu  thắc mắc ? vậy thì việc  " đếch" gì tôi phải sợ con người?

Cứ bình tĩnh , để tôi kể tiếp......

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
twitterfacebookgoogle pluslinkedinrss feedemail