Khi các bậc phụ huynh so sánh
Mỗi con người sinh ra , đều có một cuộc đời riêng , một tài năng riêng , một khiếm khuyết riêng, một hoài bão riêng . Và để thực hiện những cái riêng trong mỗi cuộc đời con người đòi hỏi con đường riêng của họ . Sự thoã mãn của con cái các bạn về cuộc sống của chúng nó cần thiết hơn là mặt bằng chung của xã hội .Mọi sự so sánh đều khập khiễng ", Không vì bất cứ lý do nào mà chúng ta buộc anh A phải giống chị B và ngược lại .
Ngộ
Khẽ khàng một giọt sương rơi
Bụi trần nằm ngủ chơi vơi giữa dòng
Dẫu xuyên trăm vạn tầng không?
Ngọc vùi trong đất vẫn trong lạ kì
Nhẹ thì một cái chớp mi...
Đổi thay
Vòng xe lại lăn đều trên con đường quen thuộc . Hạ nói quen thuộc bởi lẽ cô luôn có duyên với những cuộc tình và những chuyến bay. Trời đang mùa xuân mà cơn gió thu năm nào vẫn vân vê trên làn tóc...
Giá trị của người phụ nữ khôn ngoan
Hãy sống tự tin, sống yêu đời và tận hưởng những gì mà mình đang có. Cuộc sống không lấy đi của bạn bất cứ thứ gì, trừ khi bạn cố tình không nhận ra giá trị của chính bản thân bạn để rồi tự tay đánh mất nó...
Một mình em bước đi
Người ta bảo rằng:" kẻ còn lại là người chiến thắng " và nếu ai đó cho rằng tình yêu là một cuộc tranh giành, một trò chơi để tìm ra người chiến thắng thì trò chơi đó không bao giờ có Hạ. Nhưng nếu để phải cho ai đó một lời khuyên, Hạ khuyên họ hãy ra đi, bởi người ra đi mới là kẻ mạnh .
Bao giờ có mùa thu
Em sẽ viết một mùa thu rất khác
ở cái nơi không có lá vàng
và hoa sữa chẳng báo được thu sang
vì em khác nên mùa thu sẽ khác...
Truyện ngắn: Sống hay tồn tại?
Đôi lần giữa đêm , tôi lại bật laptop ngồi gõ lạch tạch nhưng quái thật viết được vài dòng là con chữ nhảy múa lộn xộn , tình huống thì rập khuôn đôi khi tôi chỉ viết những chuyện dính líu đến cuộc sống của bản thân Sáng dậy tôi xoá nó đi .Xem như nó chưa tồn tại . (Tôi đang lo sợ cho số phận của truyện ngắn này , tôi đang muốn viết một câu chuyện về một người phụ nữ khác tôi và tôi hy vọng là tôi không tàn nhẫn với nó như tôi đã làm , thật đấy .)
29/3/15
Những ngày mong manh
Những ngày này , những ngày cuối tháng ba nhiều nước mắt . Nước mắt cứ chực khô chực trào khộng tài nào kiểm soát được . Phải giữ cho mình nhiều sức khỏe , phải giữ cho mình thật bình tĩnh phải giữ , phải làm ... làm sao để cứng rắn hơn cho những cuối cùng của cuộc đời Ba thấy mình đã có thể tự lo cho bản thân , lo cho người thân ... và ít nhất là để ba nhẹ lòng .
Ba của con gái cả đời sống cả đời vẹn chữ nghĩa chữ tình nên lúc Ba còn chút hơi sức cuối cùng này người thân viếng thăm ông kín cả hàng lang bệnh viện . Cai lậy , Đà Lạt , Nha Trang , Đắc Lak , Buôn Mê Thuộc , Hóc Môn những giọt nước mắt lăn dài nhìn nhau câm lặng ... có ai tin được rằng cái người chỉnh chu đang nằm đây sắp phải ra đi ?
- Tiền của ba ... ở trong học tủ , lấy lên cho Ba , để ba cho người ta ở dưới quê lên thăm ba , tiền bạc không có tội lắm .
-Gói hộp Yến gửi Cậu mày đem về quê cho Bà Sáu .
- Cầm tiền này xuống trả tiền xe cho mấy chú dưới quê lên ....
....
Đó là những câu chuyện mà Ba thường kêu con gái lai rồi nói nhỏ . Con gái mắng ba bệnh không lo cứ lo cho cho người khác ... ba chỉ cười rồi lại thiếp đi .
Những ngày này con gái mới thấy được nghị lực sống phi thường của Ba . Ba không dám nhắm mắt vì sợ mình nhắm rồi không mở lại được nữa . Bụng ba trướng to lên hỏi đau không ba chỉ xoa xoa rồi nhìn lơ ... ba nói than đau sợ Y Tá buồn lòng . Khi bác sỹ buông tay , con gái ra Bắc mang thuốc nam về ... đắng đến tím ruột gan ba uống mà không một lời than ...Ba đòi ăn , ba phải ăn , phải sống để chờ cháu nội ... còn mấy ngày nữa nó ra đời rồi mà , ba phải sống .
Bác sỹ nói thuốc tiêm không còn tác dụng giảm đau cho ba được nữa , thì thuốc uống giải quyết vấn đề gì , giờ chỉ gây tê trực tiếp lên người Ba , Xuất huyết não rồi .....Người nhà muốn đưa về thì đưa ... bác sỹ không cản ...
Con gái không tin .
Con gái làm sao tin được khi Ba cầm tay con gái hỏi bạn con đâu ? sao không đưa vào thăm ba ? Hôm nay con ăn chưa ? Ở đây với Ba rồi mai con có thức dậy đi làm được không ? Còn móc tiền dúi cho con gái . Con gái bảo không cần ... con gái có nhiều tiền , ba để cho người khác ... Ba ôm con gái nói sao mà giống cha , tiêu sài sang đi đâu cũng lo cho em út ... như vậy cả cuộc đời chẳng có cái gì ngoài hai bàn tay trắng ... Con gái ngước nhìn trần nhà không dám để nước mắt rơi .
Con gái không tin ...ông trời có thể mang ba đi trong lúc này , con gái không tin , không thể tin vào điều đó .
Thôi bàn về những lỗi lầm , thôi bàn về những hành động con gái đã khiến ba buồn lòng hơn mười năm ròng rã ... bởi lẽ con gái biết ba luôn tha thứ và chở che cho con gái ...
Vẫn biết cuộc đời rồi sinh - lão - bệnh - tử , sinh ly - tử biêt là điều tự nhiên nhưng khi tất cả các con đường đóng lại ... con gái vẫn tin phép màu sẽ đến...
Nhất định phép màu sẽ đến trong những ngày mong manh này phải không Ba của con ?
.........
Đọc mà nước mắt ta nhòe rồi nàng ạ. Cố gắng lên! Ta hi vọng phép màu sẽ đến
Trả lờiXóa>:D<
Trả lờiXóa