Khi các bậc phụ huynh so sánh

Mỗi con người sinh ra , đều có một cuộc đời riêng , một tài năng riêng , một khiếm khuyết riêng, một hoài bão riêng . Và để thực hiện những cái riêng trong mỗi cuộc đời con người đòi hỏi con đường riêng của họ . Sự thoã mãn của con cái các bạn về cuộc sống của chúng nó cần thiết hơn là mặt bằng chung của xã hội .Mọi sự so sánh đều khập khiễng ", Không vì bất cứ lý do nào mà chúng ta buộc anh A phải giống chị B và ngược lại .

Ngộ

Khẽ khàng một giọt sương rơi
Bụi trần nằm ngủ chơi vơi giữa dòng
Dẫu xuyên trăm vạn tầng không?
Ngọc vùi trong đất vẫn trong lạ kì
Nhẹ thì một cái chớp mi...

Đổi thay

Vòng xe lại lăn đều trên con đường quen thuộc . Hạ nói quen thuộc bởi lẽ cô luôn có duyên với những cuộc tình và những chuyến bay. Trời đang mùa xuân mà cơn gió thu năm nào vẫn vân vê trên làn tóc...

Giá trị của người phụ nữ khôn ngoan

Hãy sống tự tin, sống yêu đời và tận hưởng những gì mà mình đang có. Cuộc sống không lấy đi của bạn bất cứ thứ gì, trừ khi bạn cố tình không nhận ra giá trị của chính bản thân bạn để rồi tự tay đánh mất nó...

Một mình em bước đi

Người ta bảo rằng:" kẻ còn lại là người chiến thắng " và nếu ai đó cho rằng tình yêu là một cuộc tranh giành, một trò chơi để tìm ra người chiến thắng thì trò chơi đó không bao giờ có Hạ. Nhưng nếu để phải cho ai đó một lời khuyên, Hạ khuyên họ hãy ra đi, bởi người ra đi mới là kẻ mạnh .

Bao giờ có mùa thu

Em sẽ viết một mùa thu rất khác
ở cái nơi không có lá vàng
và hoa sữa chẳng báo được thu sang
vì em khác nên mùa thu sẽ khác...

Truyện ngắn: Sống hay tồn tại?

Đôi lần giữa đêm , tôi lại bật laptop ngồi gõ lạch tạch nhưng quái thật viết được vài dòng là con chữ nhảy múa lộn xộn , tình huống thì rập khuôn đôi khi tôi chỉ viết những chuyện dính líu đến cuộc sống của bản thân Sáng dậy tôi xoá nó đi .Xem như nó chưa tồn tại . (Tôi đang lo sợ cho số phận của truyện ngắn này , tôi đang muốn viết một câu chuyện về một người phụ nữ khác tôi và tôi hy vọng là tôi không tàn nhẫn với nó như tôi đã làm , thật đấy .)

17/1/13

Hà Nội , Mùa Ký Ức







Khi mùa đông khẽ khàng về theo làn gió nhẹ nhẹ ướp vào lòng Sài Gòn chút lạnh sớm mai, tôi lại bắt đầu da diết nhớ về Hà Nội.
Cũng chẳng biết cho đến bao giờ tôi mới có dịp trở lại Hà Nội để viết tiếp câu chuyện tình dang dở tuổi ngông nghênh.
Nhiều lúc tự hỏi lòng , nếu tôi sinh ra và trưởng thành nơi miền đấ ấy thì tình yêu của tôi dành cho Hà Nội liệu có hơn là cảm xúc bây giờ?
Hoặc giả nếu tôi không yêu Anh – Người con trai của mãnh đất Hà Thành bằng cả đam mê của tuổi đời vụn dại thì nỗi nhớ ngày hôm nay liệu có hiện hữu trong tôi?
Hỏi để làm gì ? lý giải để làm gì ? thật ra có những câu hỏi không cần lời giải thích và tình yêu mà tôi dành cho Hà Nội , chắc cũng chỉ mình tôi hiểu được.

Khi cái rét tháng 12 ôm lấy Hà nội , cũng là lúc phố phường nơi đây lấp lánh những sắc màu của áo len , khăn bông , găng tay , khăn choàng cổ và có khi là cả một vòng tay ôm.
Tôi nhát lạnh.
Vì thế chẳng bao giờ dám đặt chân đến Hà Nội vào mùa đông . Ngày ấy , anh thường trêu tôi :”Trông em kìa , sợ lạnh thế kia , thì làm sao làm nàng dâu của Hà Nội cho được ?“ Tôi nghệch mặt ra một lúc rồi chợt đỏ mặt vì suy nghĩ hư hỏng của mình , lí nhí trả lời anh : “cùng lắm em sắm cho mình cái chăn 37 độ như anh là được “. Anh nghe thấy sảng khoái cười nắc nẻ còn tôi thì cúi mặt gầm gừ nguyển rủa anh là đồ lưu manh.
Chưa một lần đặt chân đến Hà Nội vào mùa đông nhưng khi anh quay lưng ra đi, mùa đông Hà Nội cũng ở lại cùng tôi cho đến tận bây giờ.
Mang theo cả một mùa đông ký ức tôi nặng lòng lắm chứ , đôi lúc muốn dứt bỏ cho xong , tiếp tục sống cuộc đời mình : đường đến chân trời , đường ai nấy bước .. nhưng dứt bỏ yêu thương, bước chân này sao nghe nhoi nhói tận tim can .

Thế là lại Đông , Sáng thức giấc hồ Gươm còn nhác lười không buồn vén lớp chăn bông , miệt mài say giấc ngủ.
Và hoàng hôn cũng mệt mỏi nấp nhanh qua những dãy nhà cao…
Khi mùi hoa sữa cũng thôi làm người ta nôn nao tận hưởng những ngày Thu còn cố níu lại
Và hàng cây bàng già vẫn khờ dại rũ lá phai tàn …
Lòng ta chợt bàng hoàng..

Gọi tên Hà Nội…!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
twitterfacebookgoogle pluslinkedinrss feedemail