Khi các bậc phụ huynh so sánh

Mỗi con người sinh ra , đều có một cuộc đời riêng , một tài năng riêng , một khiếm khuyết riêng, một hoài bão riêng . Và để thực hiện những cái riêng trong mỗi cuộc đời con người đòi hỏi con đường riêng của họ . Sự thoã mãn của con cái các bạn về cuộc sống của chúng nó cần thiết hơn là mặt bằng chung của xã hội .Mọi sự so sánh đều khập khiễng ", Không vì bất cứ lý do nào mà chúng ta buộc anh A phải giống chị B và ngược lại .

Ngộ

Khẽ khàng một giọt sương rơi
Bụi trần nằm ngủ chơi vơi giữa dòng
Dẫu xuyên trăm vạn tầng không?
Ngọc vùi trong đất vẫn trong lạ kì
Nhẹ thì một cái chớp mi...

Đổi thay

Vòng xe lại lăn đều trên con đường quen thuộc . Hạ nói quen thuộc bởi lẽ cô luôn có duyên với những cuộc tình và những chuyến bay. Trời đang mùa xuân mà cơn gió thu năm nào vẫn vân vê trên làn tóc...

Giá trị của người phụ nữ khôn ngoan

Hãy sống tự tin, sống yêu đời và tận hưởng những gì mà mình đang có. Cuộc sống không lấy đi của bạn bất cứ thứ gì, trừ khi bạn cố tình không nhận ra giá trị của chính bản thân bạn để rồi tự tay đánh mất nó...

Một mình em bước đi

Người ta bảo rằng:" kẻ còn lại là người chiến thắng " và nếu ai đó cho rằng tình yêu là một cuộc tranh giành, một trò chơi để tìm ra người chiến thắng thì trò chơi đó không bao giờ có Hạ. Nhưng nếu để phải cho ai đó một lời khuyên, Hạ khuyên họ hãy ra đi, bởi người ra đi mới là kẻ mạnh .

Bao giờ có mùa thu

Em sẽ viết một mùa thu rất khác
ở cái nơi không có lá vàng
và hoa sữa chẳng báo được thu sang
vì em khác nên mùa thu sẽ khác...

Truyện ngắn: Sống hay tồn tại?

Đôi lần giữa đêm , tôi lại bật laptop ngồi gõ lạch tạch nhưng quái thật viết được vài dòng là con chữ nhảy múa lộn xộn , tình huống thì rập khuôn đôi khi tôi chỉ viết những chuyện dính líu đến cuộc sống của bản thân Sáng dậy tôi xoá nó đi .Xem như nó chưa tồn tại . (Tôi đang lo sợ cho số phận của truyện ngắn này , tôi đang muốn viết một câu chuyện về một người phụ nữ khác tôi và tôi hy vọng là tôi không tàn nhẫn với nó như tôi đã làm , thật đấy .)

4/12/13

Tự bao giờ?




Tự bao giờ con phố cũng lặng im
Không hòa nhịp bước chân người qua lại
Phố cũng như em phố  đang tồn tại
Giữ cho mình một khoảng trời riêng ?

Tự bao giờ giấc ngủ đã nằm nghiêng

Giữ cho người không chênh vênh thực tại
Giấc ngủ  như anh cũng đang tồn tại
Giữ cho nhau một khoảng  lặng trốn tìm.

Tự bao giờ ta quên những êm đềm

những đón đưa buổi đầu hò hẹn
em cũng như anh quên đi bẽn lẽn
thầm gọi tên nhau giữa chăn gối đời người

Tự bao giờ em đã biết mĩm cười

cho đi yêu thương, cho bờ môi hời hợt
cho nỗi nhớ anh không có quyền bỡn cợt
nỗi cô đơn theo gió lạnh tràn về

Tự bao giờ em đã đứng bên lề

Lặng nhìn anh bên cuộc đời người khác?
Tự bao giờ cái gọi là mất mát
Bỗng hóa thành một nụ trên môi ?



UyênUyên , 04.12.2013



3 nhận xét:

  1. Tự bao giờ ôm nỗi nhớ xa xôi
    Cho ngan ngát cả trời sao tím ngắt
    Những đêm khuya nhìn màn hình trầm mặc
    Có đọc gì đâu mà cứ mãi kiếm tìm

    Tự bao giờ hay ngồi đếm nhịp tim
    Xem khi có và khi không khác mấy
    Mà vơ vẩn và ngẩn ngơ đến vậy
    Tự bao giờ,
    ơi!
    tự bao giờ,
    mong...

    Trả lờiXóa
  2. Tự bao giờ thì không biết. Nhưng bây giờ hai đứa là bạn nhé!

    Trả lờiXóa

 
twitterfacebookgoogle pluslinkedinrss feedemail