Khi các bậc phụ huynh so sánh

Mỗi con người sinh ra , đều có một cuộc đời riêng , một tài năng riêng , một khiếm khuyết riêng, một hoài bão riêng . Và để thực hiện những cái riêng trong mỗi cuộc đời con người đòi hỏi con đường riêng của họ . Sự thoã mãn của con cái các bạn về cuộc sống của chúng nó cần thiết hơn là mặt bằng chung của xã hội .Mọi sự so sánh đều khập khiễng ", Không vì bất cứ lý do nào mà chúng ta buộc anh A phải giống chị B và ngược lại .

Ngộ

Khẽ khàng một giọt sương rơi
Bụi trần nằm ngủ chơi vơi giữa dòng
Dẫu xuyên trăm vạn tầng không?
Ngọc vùi trong đất vẫn trong lạ kì
Nhẹ thì một cái chớp mi...

Đổi thay

Vòng xe lại lăn đều trên con đường quen thuộc . Hạ nói quen thuộc bởi lẽ cô luôn có duyên với những cuộc tình và những chuyến bay. Trời đang mùa xuân mà cơn gió thu năm nào vẫn vân vê trên làn tóc...

Giá trị của người phụ nữ khôn ngoan

Hãy sống tự tin, sống yêu đời và tận hưởng những gì mà mình đang có. Cuộc sống không lấy đi của bạn bất cứ thứ gì, trừ khi bạn cố tình không nhận ra giá trị của chính bản thân bạn để rồi tự tay đánh mất nó...

Một mình em bước đi

Người ta bảo rằng:" kẻ còn lại là người chiến thắng " và nếu ai đó cho rằng tình yêu là một cuộc tranh giành, một trò chơi để tìm ra người chiến thắng thì trò chơi đó không bao giờ có Hạ. Nhưng nếu để phải cho ai đó một lời khuyên, Hạ khuyên họ hãy ra đi, bởi người ra đi mới là kẻ mạnh .

Bao giờ có mùa thu

Em sẽ viết một mùa thu rất khác
ở cái nơi không có lá vàng
và hoa sữa chẳng báo được thu sang
vì em khác nên mùa thu sẽ khác...

Truyện ngắn: Sống hay tồn tại?

Đôi lần giữa đêm , tôi lại bật laptop ngồi gõ lạch tạch nhưng quái thật viết được vài dòng là con chữ nhảy múa lộn xộn , tình huống thì rập khuôn đôi khi tôi chỉ viết những chuyện dính líu đến cuộc sống của bản thân Sáng dậy tôi xoá nó đi .Xem như nó chưa tồn tại . (Tôi đang lo sợ cho số phận của truyện ngắn này , tôi đang muốn viết một câu chuyện về một người phụ nữ khác tôi và tôi hy vọng là tôi không tàn nhẫn với nó như tôi đã làm , thật đấy .)

19/4/16

Tôi ngày trầm cảm .

Một buổi sáng bình thường thức dậy .
Tôi nghĩ mình bị trầm cảm . Hẳn là vậy .
Tôi bắt đầu lục tung google lên với các từ khoá : " trầm cảm là gì ?" , " trầm cảm ở nữ giới ," trầm cảm tuổi sắp 30 " .

Oh men , tất cả những triệu chứng của hằng tỉ trang web trỏ về ( tôi đoán vậy ) đều  như đập thẳng vào mặt tôi : "MÀY ,CHẮC CHẮN MÀY BỊ TRẦM CẢM RỒI " , không phải xem thêm .Nói vậy thôi chứ tôi vẫn cố xem hết 

Bỗng dưng tôi nảy ra ý định : có cớ thoát khỏi cái sài gòn rộng lớn đến nổi chỉ cần xoay lưng đi là đã không còn có cơ hội gặp lại  người nào đó nữa rồi .
Ôi tôi bị stress đó , tôi phải giải thoát mình thôi .

Tôi 29 tuổi .
Béo, rất béo. Tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được cân nặng của mình gần 7 năm nay . 7 năm , tôi tăng trên dưới 20 kg  so với cái thời đáy thắt lưng ong . Nhưng noprolems 
Tôi có việc làm . 
Thu nhập không cao. 
Công việc không khó .
Người ta đặt , tôi viết .Thi thoảng tôi còn nhận viết cả thơ tỏ tình cho bọn tuổi teen đổi lấy trà sữa đây .Nói chung tôi bán chữ .
Tôi không có nhà riêng , ở chung với gia đình .Nhà rộng, nếp nhà ...hơi phong kiến chút . Nhưng nó chả vấn đề gì. 
Từ nhỏ tôi chúng tôi đã được gia đình thương yêu bảo bọc.Không lo ăn nhé , chả lo mặc luôn ( mặc đẹp là khác ).Tóm lại , tôi  à không chúng tôi chỉ việc sống và hưởng thụ thôi...nếu biết chấp nhận .. cuộc sống đó là mơ ước của cả cuộc đời người khác.

Đây .
Cái mặt tôi này .
Nó cứ như mang hết nét buồn của nhân loại khi có nhu cầu ( lẫn không nhé ) !
Tôi không có cố tình làm ra cái mặt buồn này  - nhưng nó cứ ám tôi dai dẳng mãi thôi.

Tôi có một mối tình khắc cốt ghi tâm.Không đến được với nhau . Anh ta có vợ . Anh ta thương tôi. Tôi tin vậy.
Tôi ngắt liên lạc rồi , thi thoảng vẫn ngó trộm face của anh ấy bằng nick phụ . (  vì nick chính tôi block anh ta rồi , hix ). 
Chúng tôi xa nhau , chả ai hờn giận - tôi không trách có duyên không nợ mà . Tôi đến sau thì tự lau nước mắt thôi .Chuyện cũ rồi . Tôi bây giờ , đang thích một người ...chả biết người ta có thích tôi không nữa . À , có hai người vẫn thích tôi đấy . Mà tôi ko thích  , à hết thích họ rồi .
Tóm lại, tôi vẫn đang yêu và được yêu .

Tôi hay bị sảng .
Thường xuyên từ chối hết các cuộc gặp để ngồi 1 góc .
Viết vớ vẩn câu like.
Nằm cười lăn lộn với các comment .
Chơi Game.Có khi tôi chơi cả ngày cả đêm .
Có khi tôi log vào đứng nhìn nhân vật của mình không chớp mắt.

Tôi bị mất ngủ.
Rất nặng.
Nhiều đêm tôi nằm nhìn trần nhà trắng đêm ...
và sức khoẻ khá yếu .

Đấy , tôi liệt kê hết ra ... là vì tôi nghĩ tôi bị trầm cảm con mẹ nó rồi .
Thế phải làm sao ? phải cứu tôi chứ . Họ viết là tôi phải cầu cứu người thân . Phải tránh xa suy nghĩ . Phải ngừng thất vọng về tương lai .
Thế nên tôi nghỉ làm đây .
Thế nên tôi vác ba lô lên đi đây .
Hậu quả ư ?
chưa biết . tôi phải cứu mình đã . tôi đi cứu mình đây ...


P/s: 
Đêm qua tôi nằm mơ thấy mình chết .
Lúc nằm trong kia , tôi ốm & đẹp lắm .
Bạn tôi còn đặt hoa tím lên người .
Xung quanh ai cũng khóc - mỗi tôi cười , rất yêu .




 
twitterfacebookgoogle pluslinkedinrss feedemail