Entry này tôi viết sau một quãng thời gian dài ... dài lắm.
Đã từ lâu tôi không viết được vì cảm xúc không đến hoặc giản đơn hơn là bộn bề cuộc sống không thể thả con chữ đi hoang .
Cho đến hôm nay khi tôi chứng kiến sự "vô thường " của cuộc sống....
Một người đàn ông không đủ gần , không quá xa có nụ cười hiền lành vừa mới gặp hôm kia.
Người ta bảo ông nhức đầu ...khó thở
Và rồi ra đi nhẹ nhàng như một cơn gió...
|
Chuyến xe này mang tôi về nơi ấy, nơi tôi có một phần ký ức về người phụ nữ giàu lòng nhân hậu đang từng ngày dấu tranh với sự sống , |
Tôi sinh ra ở Miền Tây , một vùng quê nghèo nơi con sông Tiền đã chia ra được hơn 5 , 7 nhánh.Gọi là vựa lúa đồng bằng sông cửu long vậy thôi .. chứ đa phần bữa cơm ngày ấy,đa số các nhà trong làng không đủ gạo.
Tôi sợ cái nghèo , cái nghèo vật chất đơn thuần dẫn đến nhiều hệ lụy ...
Một trong những hệ lụy đó là lý do tôi bỏ quê lên Sài Gòn từ những ngày rất nhỏ..
Tuy nhiên câu chuyện đó không phải là điều đáng nói ở đây.
Tôi lớn lên như một nàng công chúa giữa cánh đông bao la trù phú.Áo tôi mặc trắng hơn tụi trẻ con cùng làng.Ngày mùa chúng nó hì hụp giữa cái nắng thiêu đốt mót lúa đổi cơm thì tôi cũng lăn lộn trong bó rơm rạ ... nhưng để tìm tổ trứng chim, con cua càng mập lùi trong rơm nóng thơm lừng mùi lúa mới.
Tôi không biết ký ức ngày ấy có gói kẹo của người đàn bà ấy hay không ...
cũng chả nhớ cái gói bánh tằm (*) béo ngậy sần sật dừa rám nạo có phải là món quà mà tôi hay nhận được từ Bà mỗi buổi chợ sớm không nữa ...
thật .. ký ức nhòe nhoẹt quá ,tôi mau quên quá.
Nhưng nhớ dáng bà lưng còng bên cơi trầu lọ vôi gầy nhom mà nhanh nhẹn phải nói.
Ngày đó tôi chỉ bảy tám tuổi nhưng vẫn ý thức được người phụ nữ như Bà mà chưa có chồng là một định kiến ghê gớm ở làng quê nghèo.
Bà khó tính .La rầy suốt ngày , hết đứa này đến đứa khác. Nhưng sân nhà bà mùa nào quả đó ,tụi nhỏ thích ăn là có chẳng phải năn nỉ ỉ ôi.
Thật ra , bà chỉ là người bà trong tuổi thơ... và tất nhiên bà không phải ngoại của tôi.
Nhưng ... ký ức có phần đầy vơi hơn vì những ấn tượng sâu đậm vẫn hằng đâu đó qua mỗi câu chuyện về người phụ nữ không chồng nhận con của anh trai mình làm con và nuôi nấng khôn lớn nên người, dựng vợ gả chồng rồi cũng có cháu kêu bà là Bà Nội.
Thời gian qua đi.
Chẳng ai có thể xóa nhòa trong tôi về một vùng quê hương bị cái nghèo dai dẳng, ám ảnh.
Không còn những ngày nước nổi trắng đồng mẹ đặt tôi trên chiếc thau cho heo ăn một tay kéo lưng quần 1 tay nắm sợi dây kéo tôi lênh đênh trên dòng nước trắng xóa để tránh ngọn đòn roi từ cơn ác mộng mang tên - Rượu Đế.
Đôi lúc rượu biến Ba tôi thành con người khác.
Tôi chẳng mấy khi trở về nơi ấy vì nó thật sự là một điều gì đó khá buồn cho đến khi ba tôi mất đi.
Mẹ tôi thương nhớ Ba mà rời bỏ Sài gòn đèn xanh đèn đỏ để quay về ngôi nhà năm cũ.
Thản hoặc , tôi quay về chỉ để thăm người mẹ của mình.
-Nếu mà Bà ấy nhắm không qua khỏi , Má gọi , con về thăm bả 1 lần trước khi bả chết ... chứ mai mốt bả chết rồi thì mình thăm đầu còn ý nghĩa đâu con.
Má tôi nói thế khi tôi gọi về một ngày chiều mưa và vô tình hỏi về người Bà - người mà tôi tôi vẫn nhớ trong tuổi thơ.
Một điều gì đó thoi thúc tôi quay trở lại ....nhìn người nằm đó co quắp với căn bệnh tuổi già ...
|
Bà co quắp nằm đó trong cái nắng mùa hè đổ lửa và từng cơn đau ngày qua ngày . |
Các bạn biết không...khi các bế tắc trong cuộc sống lần lượt kéo đến tôi đã từng nghỉ đến và từng tự tử để từ chối sự sống ...
Để khi chứng kiến người nằm đây... vẫn muốn sống nhưng phải chờ chết ... ôi , hèn hạ cho bản thân tôi .
Bạn sẽ hỏi tôi rằng ... sao không chữa trị ...
Ừm !!! nói sau đây nhỉ ... bà không có con ruột.... và những người xung quanh bà cũng chỉ như tôi...
có thương , có xót cũng chỉ là chút gió heo may giữa mùa hè rực lửa ....
Tôi nghe bảo rằng ... nếu được đưa đi bác sĩ ...Bà sẽ đỡ đau và sự sống vẫn được kéo dài .
Tôi từ giã ra về sau khi để lại phong bì và chỉ biết ....quảnh mặt làm ngơ vì mình không thể , không có điêu kiện để giúp hơn như thế ...
Tôi không thể có một giọng hát để " hát mãi ước mơ " như các bạn trên 1 chương trình truyền hình thực tế mang về cho những người họ hoặc biết hoặc không một món quà ...
Tôi về .
Chuyến xe rời đi... tôi biết mình sắp mất đi một phần tuổi thơ....
Và tôi cũng sẽ chấp nhận để nó mất đi như thế cho đến khi chứng kiến câu chuyện sáng nay .
Một người đàn ông ra đi nhẹ nhàng - tôi có quen có biết -và một người phụ nữ có trong tuổi thơ của tôi đau đớn từng ngày vì cái nghèo ...
Ồ hóa ra tại cái nghèo sao ???
Điều gì đó thoi thúc tôi ngồi xuống viết ra Entry này ....
Tôi không tin những phép màu nhưng tôi tin xung quanh tôi có những con tim nhân ái ...
nếu bạn quan tâm câu chuyện của tôi ...
rồi tôi sẽ kể cho bạn nghe ...
hoặc ít ra tôi cũng nhẹ lòng vì mình đã làm hết sức mình .
Cần lắm sự giàu có từ con tim của những người bạn cho NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG TUỔI THƠ TÔI
Uyên Uyên ,
5/6/2017.