Khi các bậc phụ huynh so sánh

Mỗi con người sinh ra , đều có một cuộc đời riêng , một tài năng riêng , một khiếm khuyết riêng, một hoài bão riêng . Và để thực hiện những cái riêng trong mỗi cuộc đời con người đòi hỏi con đường riêng của họ . Sự thoã mãn của con cái các bạn về cuộc sống của chúng nó cần thiết hơn là mặt bằng chung của xã hội .Mọi sự so sánh đều khập khiễng ", Không vì bất cứ lý do nào mà chúng ta buộc anh A phải giống chị B và ngược lại .

Ngộ

Khẽ khàng một giọt sương rơi
Bụi trần nằm ngủ chơi vơi giữa dòng
Dẫu xuyên trăm vạn tầng không?
Ngọc vùi trong đất vẫn trong lạ kì
Nhẹ thì một cái chớp mi...

Đổi thay

Vòng xe lại lăn đều trên con đường quen thuộc . Hạ nói quen thuộc bởi lẽ cô luôn có duyên với những cuộc tình và những chuyến bay. Trời đang mùa xuân mà cơn gió thu năm nào vẫn vân vê trên làn tóc...

Giá trị của người phụ nữ khôn ngoan

Hãy sống tự tin, sống yêu đời và tận hưởng những gì mà mình đang có. Cuộc sống không lấy đi của bạn bất cứ thứ gì, trừ khi bạn cố tình không nhận ra giá trị của chính bản thân bạn để rồi tự tay đánh mất nó...

Một mình em bước đi

Người ta bảo rằng:" kẻ còn lại là người chiến thắng " và nếu ai đó cho rằng tình yêu là một cuộc tranh giành, một trò chơi để tìm ra người chiến thắng thì trò chơi đó không bao giờ có Hạ. Nhưng nếu để phải cho ai đó một lời khuyên, Hạ khuyên họ hãy ra đi, bởi người ra đi mới là kẻ mạnh .

Bao giờ có mùa thu

Em sẽ viết một mùa thu rất khác
ở cái nơi không có lá vàng
và hoa sữa chẳng báo được thu sang
vì em khác nên mùa thu sẽ khác...

Truyện ngắn: Sống hay tồn tại?

Đôi lần giữa đêm , tôi lại bật laptop ngồi gõ lạch tạch nhưng quái thật viết được vài dòng là con chữ nhảy múa lộn xộn , tình huống thì rập khuôn đôi khi tôi chỉ viết những chuyện dính líu đến cuộc sống của bản thân Sáng dậy tôi xoá nó đi .Xem như nó chưa tồn tại . (Tôi đang lo sợ cho số phận của truyện ngắn này , tôi đang muốn viết một câu chuyện về một người phụ nữ khác tôi và tôi hy vọng là tôi không tàn nhẫn với nó như tôi đã làm , thật đấy .)

21/9/16

Cho những yêu thương chỉ còn là quá khứ ( 2 )





Phòng khuất,không thể nhìn thấy những hạt mưa bên ngoài khung cửa, chỉ nghe âm thanh tí tách vang đều.Đêm dần khuya, cô cố mở thêm bản kiss the rain cho không khí ê chế ảm đạm hơn một chút.
Tắt máy tính từ rất sớm ...01:AM ... bảo sớm vậy thôi chứ với số đông còn lại là đã  gần hết đêm rồi.Ngày thường thì phải hơn 5 giờ sáng.
Cố dỗ cho mình một giấc ngủ thật ngon vì sớm ngày mai có cuộc họp vô cùng quan trọng...Nó quyết định hầu như là thu nhập của nữa cuối năm còn lại, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra sự thất bại khi lòng luôn suy nghĩ về những thứ mông lung không rõ đầu đuôi.
Cứ vậy mà hầu như năm bảy năm nay luôn sống trong tình trạng đó.Có lúc kể lể -Anh bảo _ anh thấy ở cạnh anh em toàn ngủ trước anh cơ. Ừ , mà có khi đó là quảng thời gian mà mộng mị không đến thăm và giấc ngủ bình yên trọn vẹn nhất mà  nó có được.
Ngày còn bên nhau - anh bảo nó  rằng dù mai sau có  như thế nào đi chăng nữa vẫn để người còn lại nhìn thấy nhau trong cuộc đời ...Nó gạt phắt đi .. mắt không thấy - tim không đau - không nhìn thấy nhau - sẽ không rơi lệ  và nó làm thật.Nó block tất cả những gì thuộc về anh trên mạng xã hội để rồi có những đêm dài thật dài len lén mở ra ... len lén xem người đàn ông năm xưa mập ốm thế nào ? sống có hạnh phúc không ?  rồi lau vội dòng nước mắt ... rồi lặng lẽ chặn lại ...
Như chưa có gì xảy ra.
Thời gian qua lâu,mật độ của những lần tự kỷ ấy cũng giảm dần thay vào đó nó tạo hẳn trong cái nick ảo mang tên anh và mỗi khi lòng đầy vơi lại ngồi "pm" vào đấy .
- Anh, Công việc của em thật sự là không ổn . Em muốn được bay nhảy
- Này , Em lại tăng cân đấy , giờ thì thật sự là không khống chế được nữa rồi làm sao đây ?
- Ba em mất rồi.
- Họ liên tục gây gỗ vì lợi ích , em cảm thấy mệt mỏi vô cùng ý .
-Em vừa chuyển chổ làm , không cần phỏng vấn vẫn vào làm sếp, ngon lành hem
-Gớm , lại dắt vợ con đi chơi đấy à
- Em định là sao hôm nay em sẽ chẳng viết gì cho anh nữa đâu, sinh nhật vui vẻ nhé đồ heo
Một khoảng thời gian dài thật dài ... nó không viết gì , cũng không tìm kiếm bất cứ thông tin gì về người đàn ông ấy nữa.Nó tin vào thời gian, tin vào liều thuốc vĩ đại giúp con người ta vượt qua tất cả những nổi đau.
- Em sắp cưới .
Tất nhiên nó khóc như một đứa trẻ giữa đêm khi gõ ra những dòng chữ đấy trước ngày cưới chưa đầy hai tháng  và anh thì chẳng bao giờ đọc được - anh làm gì biết sự tồn tại của account ấy trên  đời .
-Hihi , e chẳng cưới nữa đâu , chẳng phải vì anh đâu - e nghĩ là người ta không hiểu em. Mẹ em có vẻ buồn và bảo em mày thật sự quá đáng .
-Anh , e nghĩ là e đang thích một chàng trai.
-Anh, hắn nhút nhát và buồn cười vãi nồi .Em càng trêu hắn càng sợ , anh em phải làm sao?
-Anh làm cái trò gì vậy ? anh vẫn cứ vào blog của em đọc đấy à . Đồ tồi
-Anh , hôm qua em say .
-Anh ....
-Hôm trước e định nói với anh cái gì mà chỉ có 3 chấm nhỉ ? khỉ thật . Em quên mất
-Anh ...hôm nay em viết blog .

Vậy là ngồi dậy , mở trang cá nhân quen thuộc lên và gõ.Chẳng biết bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào, chỉ biết trong giây phút  này cần lắm một nơi để viết.Mà viết cái gì đây ?

Đêm dần khuya hơn mưa vẫn không ngừng hạt.
Thi thoảng có chút sét rền rĩ xé toạch bầu không gian tĩnh lặng.Mùi hương quen thuộc từ đèn xông tinh dầu quyện vào bầu không khí ẩm ướt của đêm mưa tháng 9.Ở ngưỡng của 30 - em biết khóc hay cười?
À , Câu chuyện khóc cười này chẳng liên quan gì đến hắn - bởi lẽ với nó hắn bây giờ chỉ còn là người đàn ông của quá khứ - là câu chuyện của ngày hôm qua - là một tình yêu không thể xóa nhòa nhưng cũng chẳng bao giờ quay trở lại vì dòng sông tuổi trẻ chẳng ai thể tắm 2 lần.Vậy câu chuyện hiện tại là gì ? - ohh Chẳng có câu chuyện gì.

Công việc ? Ngẩng lên chẳng bằng ai - ngó xuống cũng vài chục CTV & hàng trăm đối tác khắp các tỉnh thành.Cô gái này - tự có thể nuôi sống mình - chăm lo cho vài người khác cô buồn chi mà bất mãn mãi khôn nguôi ?
Gia đình ? có người yêu thương cũng hà tất có người hờ hững- cô vẫn bảo cứ dùng trái tim đối xử với nhau thì xã hội còn quay đầu hóa giải huống chi máu chảy một dòng ... thế nên thi thoảng cô chửi đổng vài câu rồi nguôi ngoa tất cả . Cô thấu hiểu - sao cô còn phiền muộn ?
Tình yêu ? Đến cái tuổi này cũng chẳng tha thiết  yêu ai.Người nhà cứ hối thúc - có người sợ ế còn làm mai sau pha cưới hụt - chỉ biết cười trừ ...bảo xấu quá chẳng ai yêu  dù ngoài kia vẫn còn người ngày đêm thao thức ...Vậy đấy , chỉ những lúc chạnh lòng lại nhớ quay quắt người đàn ông năm cũ - nhớ là nhớ vậy thôi chứ tình yêu kia tắt  cũng khá lâu rồi.

Vậy tóm lại - với cuộc sống ấy .... còn điều gì để cứ phải nghĩ suy , cứ phải hành hạ bản thân mình để thanh xuân trôi qua như dòng nước chảy. Lạc hoa hữu ý - lưu thủy vô tình, năm tháng trôi đi chỉ nhìn hoa rơi nước chảy cũng đủ chạnh lòng buồn theo....

Thần kinh .
Đích thực là thần kinh con mẹ nó rồi... nó lầm bầm .
Bản thuyết trình chưa làm xong, con số còn nhảy múa , giọng lạc đi vì ngạt mũi... còn chưa đến 3 tiếng đồng hồ nữa phải  chiến đấu với 3  4 nhà thầu tầm cỡ quốc gia ...
Giờ đây chỉ muốn tất cả tan biến để đầu óc bắt đầu trống rỗng - chẳng nghĩ suy cũng chẳng muộn phiền .

- Anh , em ước gì có ai đó động viên , rằng em ơi cố lên ...
-Anh , em đang nghe lại blogradio : Vợ - người tình - hồng nhan tri kỷ ... em chỉ chọn một đời làm hồng nhan , tri kỷ không thấy mà họa thủy thì nhiều .
Cô lại pm vào cái nick không bao giờ hiện chữ đã xem rồi thở dài .
Lúc ban tối _ cô nhận được một thông tin không vui ... mấy ai hội ngộ mà chẳng chia ly ...cô buồn gì mà buồn ghê gớm vậy ?

Uyên Uyên , 21/9/2016

1 nhận xét:

 
twitterfacebookgoogle pluslinkedinrss feedemail