Khi các bậc phụ huynh so sánh

Mỗi con người sinh ra , đều có một cuộc đời riêng , một tài năng riêng , một khiếm khuyết riêng, một hoài bão riêng . Và để thực hiện những cái riêng trong mỗi cuộc đời con người đòi hỏi con đường riêng của họ . Sự thoã mãn của con cái các bạn về cuộc sống của chúng nó cần thiết hơn là mặt bằng chung của xã hội .Mọi sự so sánh đều khập khiễng ", Không vì bất cứ lý do nào mà chúng ta buộc anh A phải giống chị B và ngược lại .

Ngộ

Khẽ khàng một giọt sương rơi
Bụi trần nằm ngủ chơi vơi giữa dòng
Dẫu xuyên trăm vạn tầng không?
Ngọc vùi trong đất vẫn trong lạ kì
Nhẹ thì một cái chớp mi...

Đổi thay

Vòng xe lại lăn đều trên con đường quen thuộc . Hạ nói quen thuộc bởi lẽ cô luôn có duyên với những cuộc tình và những chuyến bay. Trời đang mùa xuân mà cơn gió thu năm nào vẫn vân vê trên làn tóc...

Giá trị của người phụ nữ khôn ngoan

Hãy sống tự tin, sống yêu đời và tận hưởng những gì mà mình đang có. Cuộc sống không lấy đi của bạn bất cứ thứ gì, trừ khi bạn cố tình không nhận ra giá trị của chính bản thân bạn để rồi tự tay đánh mất nó...

Một mình em bước đi

Người ta bảo rằng:" kẻ còn lại là người chiến thắng " và nếu ai đó cho rằng tình yêu là một cuộc tranh giành, một trò chơi để tìm ra người chiến thắng thì trò chơi đó không bao giờ có Hạ. Nhưng nếu để phải cho ai đó một lời khuyên, Hạ khuyên họ hãy ra đi, bởi người ra đi mới là kẻ mạnh .

Bao giờ có mùa thu

Em sẽ viết một mùa thu rất khác
ở cái nơi không có lá vàng
và hoa sữa chẳng báo được thu sang
vì em khác nên mùa thu sẽ khác...

Truyện ngắn: Sống hay tồn tại?

Đôi lần giữa đêm , tôi lại bật laptop ngồi gõ lạch tạch nhưng quái thật viết được vài dòng là con chữ nhảy múa lộn xộn , tình huống thì rập khuôn đôi khi tôi chỉ viết những chuyện dính líu đến cuộc sống của bản thân Sáng dậy tôi xoá nó đi .Xem như nó chưa tồn tại . (Tôi đang lo sợ cho số phận của truyện ngắn này , tôi đang muốn viết một câu chuyện về một người phụ nữ khác tôi và tôi hy vọng là tôi không tàn nhẫn với nó như tôi đã làm , thật đấy .)

21/9/16

Cho những yêu thương chỉ còn là quá khứ ( 2 )





Phòng khuất,không thể nhìn thấy những hạt mưa bên ngoài khung cửa, chỉ nghe âm thanh tí tách vang đều.Đêm dần khuya, cô cố mở thêm bản kiss the rain cho không khí ê chế ảm đạm hơn một chút.
Tắt máy tính từ rất sớm ...01:AM ... bảo sớm vậy thôi chứ với số đông còn lại là đã  gần hết đêm rồi.Ngày thường thì phải hơn 5 giờ sáng.
Cố dỗ cho mình một giấc ngủ thật ngon vì sớm ngày mai có cuộc họp vô cùng quan trọng...Nó quyết định hầu như là thu nhập của nữa cuối năm còn lại, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra sự thất bại khi lòng luôn suy nghĩ về những thứ mông lung không rõ đầu đuôi.
Cứ vậy mà hầu như năm bảy năm nay luôn sống trong tình trạng đó.Có lúc kể lể -Anh bảo _ anh thấy ở cạnh anh em toàn ngủ trước anh cơ. Ừ , mà có khi đó là quảng thời gian mà mộng mị không đến thăm và giấc ngủ bình yên trọn vẹn nhất mà  nó có được.
Ngày còn bên nhau - anh bảo nó  rằng dù mai sau có  như thế nào đi chăng nữa vẫn để người còn lại nhìn thấy nhau trong cuộc đời ...Nó gạt phắt đi .. mắt không thấy - tim không đau - không nhìn thấy nhau - sẽ không rơi lệ  và nó làm thật.Nó block tất cả những gì thuộc về anh trên mạng xã hội để rồi có những đêm dài thật dài len lén mở ra ... len lén xem người đàn ông năm xưa mập ốm thế nào ? sống có hạnh phúc không ?  rồi lau vội dòng nước mắt ... rồi lặng lẽ chặn lại ...
Như chưa có gì xảy ra.
Thời gian qua lâu,mật độ của những lần tự kỷ ấy cũng giảm dần thay vào đó nó tạo hẳn trong cái nick ảo mang tên anh và mỗi khi lòng đầy vơi lại ngồi "pm" vào đấy .
- Anh, Công việc của em thật sự là không ổn . Em muốn được bay nhảy
- Này , Em lại tăng cân đấy , giờ thì thật sự là không khống chế được nữa rồi làm sao đây ?
- Ba em mất rồi.
- Họ liên tục gây gỗ vì lợi ích , em cảm thấy mệt mỏi vô cùng ý .
-Em vừa chuyển chổ làm , không cần phỏng vấn vẫn vào làm sếp, ngon lành hem
-Gớm , lại dắt vợ con đi chơi đấy à
- Em định là sao hôm nay em sẽ chẳng viết gì cho anh nữa đâu, sinh nhật vui vẻ nhé đồ heo
Một khoảng thời gian dài thật dài ... nó không viết gì , cũng không tìm kiếm bất cứ thông tin gì về người đàn ông ấy nữa.Nó tin vào thời gian, tin vào liều thuốc vĩ đại giúp con người ta vượt qua tất cả những nổi đau.
- Em sắp cưới .
Tất nhiên nó khóc như một đứa trẻ giữa đêm khi gõ ra những dòng chữ đấy trước ngày cưới chưa đầy hai tháng  và anh thì chẳng bao giờ đọc được - anh làm gì biết sự tồn tại của account ấy trên  đời .
-Hihi , e chẳng cưới nữa đâu , chẳng phải vì anh đâu - e nghĩ là người ta không hiểu em. Mẹ em có vẻ buồn và bảo em mày thật sự quá đáng .
-Anh , e nghĩ là e đang thích một chàng trai.
-Anh, hắn nhút nhát và buồn cười vãi nồi .Em càng trêu hắn càng sợ , anh em phải làm sao?
-Anh làm cái trò gì vậy ? anh vẫn cứ vào blog của em đọc đấy à . Đồ tồi
-Anh , hôm qua em say .
-Anh ....
-Hôm trước e định nói với anh cái gì mà chỉ có 3 chấm nhỉ ? khỉ thật . Em quên mất
-Anh ...hôm nay em viết blog .

Vậy là ngồi dậy , mở trang cá nhân quen thuộc lên và gõ.Chẳng biết bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào, chỉ biết trong giây phút  này cần lắm một nơi để viết.Mà viết cái gì đây ?

Đêm dần khuya hơn mưa vẫn không ngừng hạt.
Thi thoảng có chút sét rền rĩ xé toạch bầu không gian tĩnh lặng.Mùi hương quen thuộc từ đèn xông tinh dầu quyện vào bầu không khí ẩm ướt của đêm mưa tháng 9.Ở ngưỡng của 30 - em biết khóc hay cười?
À , Câu chuyện khóc cười này chẳng liên quan gì đến hắn - bởi lẽ với nó hắn bây giờ chỉ còn là người đàn ông của quá khứ - là câu chuyện của ngày hôm qua - là một tình yêu không thể xóa nhòa nhưng cũng chẳng bao giờ quay trở lại vì dòng sông tuổi trẻ chẳng ai thể tắm 2 lần.Vậy câu chuyện hiện tại là gì ? - ohh Chẳng có câu chuyện gì.

Công việc ? Ngẩng lên chẳng bằng ai - ngó xuống cũng vài chục CTV & hàng trăm đối tác khắp các tỉnh thành.Cô gái này - tự có thể nuôi sống mình - chăm lo cho vài người khác cô buồn chi mà bất mãn mãi khôn nguôi ?
Gia đình ? có người yêu thương cũng hà tất có người hờ hững- cô vẫn bảo cứ dùng trái tim đối xử với nhau thì xã hội còn quay đầu hóa giải huống chi máu chảy một dòng ... thế nên thi thoảng cô chửi đổng vài câu rồi nguôi ngoa tất cả . Cô thấu hiểu - sao cô còn phiền muộn ?
Tình yêu ? Đến cái tuổi này cũng chẳng tha thiết  yêu ai.Người nhà cứ hối thúc - có người sợ ế còn làm mai sau pha cưới hụt - chỉ biết cười trừ ...bảo xấu quá chẳng ai yêu  dù ngoài kia vẫn còn người ngày đêm thao thức ...Vậy đấy , chỉ những lúc chạnh lòng lại nhớ quay quắt người đàn ông năm cũ - nhớ là nhớ vậy thôi chứ tình yêu kia tắt  cũng khá lâu rồi.

Vậy tóm lại - với cuộc sống ấy .... còn điều gì để cứ phải nghĩ suy , cứ phải hành hạ bản thân mình để thanh xuân trôi qua như dòng nước chảy. Lạc hoa hữu ý - lưu thủy vô tình, năm tháng trôi đi chỉ nhìn hoa rơi nước chảy cũng đủ chạnh lòng buồn theo....

Thần kinh .
Đích thực là thần kinh con mẹ nó rồi... nó lầm bầm .
Bản thuyết trình chưa làm xong, con số còn nhảy múa , giọng lạc đi vì ngạt mũi... còn chưa đến 3 tiếng đồng hồ nữa phải  chiến đấu với 3  4 nhà thầu tầm cỡ quốc gia ...
Giờ đây chỉ muốn tất cả tan biến để đầu óc bắt đầu trống rỗng - chẳng nghĩ suy cũng chẳng muộn phiền .

- Anh , em ước gì có ai đó động viên , rằng em ơi cố lên ...
-Anh , em đang nghe lại blogradio : Vợ - người tình - hồng nhan tri kỷ ... em chỉ chọn một đời làm hồng nhan , tri kỷ không thấy mà họa thủy thì nhiều .
Cô lại pm vào cái nick không bao giờ hiện chữ đã xem rồi thở dài .
Lúc ban tối _ cô nhận được một thông tin không vui ... mấy ai hội ngộ mà chẳng chia ly ...cô buồn gì mà buồn ghê gớm vậy ?

Uyên Uyên , 21/9/2016

21/8/16

CON Ở ĐÂY NGOÀI ĐAU LÒNG RA - TẤT CẢ VẪN ỔN !




Đã đâu rồi chẳng viết gì ở đây 
khi cảm xúc không có và ngôn ngữ hạn hẹp hơn cả khoảng thời gian nhàn  rỗi...
chỉ đến khi cảm giác mình bị tổn thương đến cực đỉnh mà không biết bám víu vào ai , không biết chia sẻ cùng người nào thì cũng là lúc nhớ Ba thật nhìu .
Ba bảo , con gái là phải yểu điệu thục nữ , phải nết na thùy mị ăn nói nhẹ nhàng... chứ sao tính khí lại giống ba đến vậy , thế chỉ có khổ .
Ừ mà con khổ thật .
Con có sung sướng gì khi phải vật lộn ngoài đời , đanh đá gai góc , xù lông để sống & tồn tại ... đâu chỉ vì bản thân con ...
Gần 30 tuổi , con quá hiểu sự đời và cách nhắm mắt bước qua , ngoảnh mặt làm ngơ với những thứ không phải chuyện của mình .
Con chẳng cao siêu ngồi cửa Phật mà nói chuyện từ bi được mất , hơn thua , yêu ghét hận thù .Con chỉ biết sống và cảm nhận cuộc sống bằng một suy nghĩ duy nhất : Ai  cũng có mặt xấu mặt tốt , cứ nhìn vào mặt tốt của họ mà chơi , mặt xấu mà tránh hoặc phớt lờ để đời nó bớt khổ .
Cả bản thân con còn  đầy mặt xấu thì không đòi hỏi ai phải tốt đẹp phải hoàn thiện với mình đúng không ba ?

Con không may mắn khi cả hành trình dài của gần nữa đời người vẫn không tìm được 1 người có thể lắng nghe mình .
Họ buồn họ có thể tìm mẹ , tìm cha , tìm cô , tìm chú  tìm anh chị họ để kể lể than khóc .
Con buồn con chỉ biết viết thôi . Đôi khi ... con Viết ở đây , ngày mai họ lại bảo con đem chuyện nhà lên facebook kể . Mà kệ đi , con không viết được ra  tay con khó chịu , đầu con đau .. con mất ngủ và con lại  rơi vào trầm cảm .
Ba biết không có những lúc con viết bất chấp,viết xuyên đêm , viết đi rồi xóa kiểu như có thù với chữ nghĩa  ...
Con không giỏi  toan tính để phải đối xử với người này thế nào , người kia ra sao .Với con  chỉ cần sống thật : GHÉT THÌ NÓI , SAI THÌ SỬA , ĐIÊN LÊN THÌ CHỬI , BUỒN THÌ KIẾM GÓC MÀ CHUI VÀO KHÓC ,  vậy thôi .
Ngày xưa ... có người dạy dỗ con rằng .. Vì có người này sinh ra vốn dĩ là đã hợp tính với người kia chứ không hẳn là người thương người ghét.. đặc biệt là với các mối quan hệ gia đình .. giờ con bắt đầu tin  vào điều đó , tin là con chẳng hợp tính với  số  đông đó  ba à .

Khi ba mất đi .
Con biết , con và em sẽ chịu rất nhìu thiệt thòi trong cuộc sống này ...
nhưng con không ngờ là nó đến sớm và tàn nhẫn theo kiểu đó .
con vẫn sẽ tiếp tục sống và tồn tại đúng bản chất con người con ... SỐNG HẾT LÒNG VỚI NHỮNG NGƯỜI CON THƯƠNG YÊU và mặc kệ tất cả những xảo trá , những gian dối , những toan tính và thước đo cân đong đếm giá trị tình thương - của những người còn lại .

BA yên tâm , con ngồi đây , ngoài đau lòng ra thì tất cả vẫn ổn .


26/6/16

Không Đề

Viết những khởi đầu từ ký ức chông chênh
Viết cho những một mối quan hệ không tên...mà người luôn cất giữ
Viết cho hạt xanh nảy mầm từ đau thương quá khứ...
Viết cho anh ,người rất đỗi thương yêu .
**************************************************

Không Đề 


Quá khứ buồn, Anh đừng cố lãng quên
Bởi hơn ai hết anh hiểu được nổi buồn sinh ra sau những ngày hạnh phúc
bởi thanh xuân của anh và đoạn đường đôi lần gãy khúc
có những ngày vui ,anh đã rất cười tươi

có những ngày mưa anh nhớ cô ấy cười
những ngày hạ nóng như môi cô ta đỏ
có những ngày mà chính anh rất rõ
anh được yêu bằng xúc cảm ngây ngô
mỗi lần tim anh loạn nhịp nhấp nhô
dù chỉ đừng từ xa nhìn cô ấy .... nô đùa cùng bè bạn
nhưng ...
cuộc đời có phải đâu thước film , lúc nào cũng lãng mạn
mấy ai thương yêu nhau mà đến được với nhau
anh khổ
anh đau
anh phủ lên cuộc sống những gam màu xám xịt
Rồi từng chiều , từng chiều nhìn hoàng hôn tĩnh mịch
anh lớn dần lên
anh bắt mình phải quên
quên đi ánh mắt 
quên nụ cười
quên người làm anh khổ
nhưng trong tim luôn dành riêng một chỗ
chẳng thể gọi tên...

Anh
 từng bước qua những ngày chênh vênh
 từng lập mộ chôn tình đầu tan vỡ
 từng trắng đêm nức nở
 nước mắt chảy vào trong , nghẹn đắng nỗi sầu bi

Đến một ngày,
khi tất cả qua đi
Em biết anh hiểu rằng tình yêu kia chưa chết
Thanh xuân đã mang cho anh những điều tươi đẹp nhất
Sao anh phải cố quên ???


Chỉ cần anh cất tất cả vào một góc nhỏ trong tim
để cánh cửa  hạnh phúc mở ra , chẳng cần ai phải tới
quá khứ của anh lại bước sang trang mới
ngày hôm qua của ngày mai chưa chắc chắn  đã buồn

Em ,
cũng có một quá khứ tang thương
đôi lúc vùng ngực trái, chẳng còn nghe nhịp đập
rồi em sẽ kể cho anh nghe ,
về những ngày xưa xa  lắm
khi anh và em chẳng cố để quên ai
vào ngày mai
hoặc mai của ngày mai .

Uyên Uyên 
4:14 AM 26/6/2015
P/s : Chả hiểu điều gì đã làm nên cảm xúc để viết bài này nữa ....










19/4/16

Tôi ngày trầm cảm .

Một buổi sáng bình thường thức dậy .
Tôi nghĩ mình bị trầm cảm . Hẳn là vậy .
Tôi bắt đầu lục tung google lên với các từ khoá : " trầm cảm là gì ?" , " trầm cảm ở nữ giới ," trầm cảm tuổi sắp 30 " .

Oh men , tất cả những triệu chứng của hằng tỉ trang web trỏ về ( tôi đoán vậy ) đều  như đập thẳng vào mặt tôi : "MÀY ,CHẮC CHẮN MÀY BỊ TRẦM CẢM RỒI " , không phải xem thêm .Nói vậy thôi chứ tôi vẫn cố xem hết 

Bỗng dưng tôi nảy ra ý định : có cớ thoát khỏi cái sài gòn rộng lớn đến nổi chỉ cần xoay lưng đi là đã không còn có cơ hội gặp lại  người nào đó nữa rồi .
Ôi tôi bị stress đó , tôi phải giải thoát mình thôi .

Tôi 29 tuổi .
Béo, rất béo. Tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được cân nặng của mình gần 7 năm nay . 7 năm , tôi tăng trên dưới 20 kg  so với cái thời đáy thắt lưng ong . Nhưng noprolems 
Tôi có việc làm . 
Thu nhập không cao. 
Công việc không khó .
Người ta đặt , tôi viết .Thi thoảng tôi còn nhận viết cả thơ tỏ tình cho bọn tuổi teen đổi lấy trà sữa đây .Nói chung tôi bán chữ .
Tôi không có nhà riêng , ở chung với gia đình .Nhà rộng, nếp nhà ...hơi phong kiến chút . Nhưng nó chả vấn đề gì. 
Từ nhỏ tôi chúng tôi đã được gia đình thương yêu bảo bọc.Không lo ăn nhé , chả lo mặc luôn ( mặc đẹp là khác ).Tóm lại , tôi  à không chúng tôi chỉ việc sống và hưởng thụ thôi...nếu biết chấp nhận .. cuộc sống đó là mơ ước của cả cuộc đời người khác.

Đây .
Cái mặt tôi này .
Nó cứ như mang hết nét buồn của nhân loại khi có nhu cầu ( lẫn không nhé ) !
Tôi không có cố tình làm ra cái mặt buồn này  - nhưng nó cứ ám tôi dai dẳng mãi thôi.

Tôi có một mối tình khắc cốt ghi tâm.Không đến được với nhau . Anh ta có vợ . Anh ta thương tôi. Tôi tin vậy.
Tôi ngắt liên lạc rồi , thi thoảng vẫn ngó trộm face của anh ấy bằng nick phụ . (  vì nick chính tôi block anh ta rồi , hix ). 
Chúng tôi xa nhau , chả ai hờn giận - tôi không trách có duyên không nợ mà . Tôi đến sau thì tự lau nước mắt thôi .Chuyện cũ rồi . Tôi bây giờ , đang thích một người ...chả biết người ta có thích tôi không nữa . À , có hai người vẫn thích tôi đấy . Mà tôi ko thích  , à hết thích họ rồi .
Tóm lại, tôi vẫn đang yêu và được yêu .

Tôi hay bị sảng .
Thường xuyên từ chối hết các cuộc gặp để ngồi 1 góc .
Viết vớ vẩn câu like.
Nằm cười lăn lộn với các comment .
Chơi Game.Có khi tôi chơi cả ngày cả đêm .
Có khi tôi log vào đứng nhìn nhân vật của mình không chớp mắt.

Tôi bị mất ngủ.
Rất nặng.
Nhiều đêm tôi nằm nhìn trần nhà trắng đêm ...
và sức khoẻ khá yếu .

Đấy , tôi liệt kê hết ra ... là vì tôi nghĩ tôi bị trầm cảm con mẹ nó rồi .
Thế phải làm sao ? phải cứu tôi chứ . Họ viết là tôi phải cầu cứu người thân . Phải tránh xa suy nghĩ . Phải ngừng thất vọng về tương lai .
Thế nên tôi nghỉ làm đây .
Thế nên tôi vác ba lô lên đi đây .
Hậu quả ư ?
chưa biết . tôi phải cứu mình đã . tôi đi cứu mình đây ...


P/s: 
Đêm qua tôi nằm mơ thấy mình chết .
Lúc nằm trong kia , tôi ốm & đẹp lắm .
Bạn tôi còn đặt hoa tím lên người .
Xung quanh ai cũng khóc - mỗi tôi cười , rất yêu .




 
twitterfacebookgoogle pluslinkedinrss feedemail