Khi các bậc phụ huynh so sánh

Mỗi con người sinh ra , đều có một cuộc đời riêng , một tài năng riêng , một khiếm khuyết riêng, một hoài bão riêng . Và để thực hiện những cái riêng trong mỗi cuộc đời con người đòi hỏi con đường riêng của họ . Sự thoã mãn của con cái các bạn về cuộc sống của chúng nó cần thiết hơn là mặt bằng chung của xã hội .Mọi sự so sánh đều khập khiễng ", Không vì bất cứ lý do nào mà chúng ta buộc anh A phải giống chị B và ngược lại .

Ngộ

Khẽ khàng một giọt sương rơi
Bụi trần nằm ngủ chơi vơi giữa dòng
Dẫu xuyên trăm vạn tầng không?
Ngọc vùi trong đất vẫn trong lạ kì
Nhẹ thì một cái chớp mi...

Đổi thay

Vòng xe lại lăn đều trên con đường quen thuộc . Hạ nói quen thuộc bởi lẽ cô luôn có duyên với những cuộc tình và những chuyến bay. Trời đang mùa xuân mà cơn gió thu năm nào vẫn vân vê trên làn tóc...

Giá trị của người phụ nữ khôn ngoan

Hãy sống tự tin, sống yêu đời và tận hưởng những gì mà mình đang có. Cuộc sống không lấy đi của bạn bất cứ thứ gì, trừ khi bạn cố tình không nhận ra giá trị của chính bản thân bạn để rồi tự tay đánh mất nó...

Một mình em bước đi

Người ta bảo rằng:" kẻ còn lại là người chiến thắng " và nếu ai đó cho rằng tình yêu là một cuộc tranh giành, một trò chơi để tìm ra người chiến thắng thì trò chơi đó không bao giờ có Hạ. Nhưng nếu để phải cho ai đó một lời khuyên, Hạ khuyên họ hãy ra đi, bởi người ra đi mới là kẻ mạnh .

Bao giờ có mùa thu

Em sẽ viết một mùa thu rất khác
ở cái nơi không có lá vàng
và hoa sữa chẳng báo được thu sang
vì em khác nên mùa thu sẽ khác...

Truyện ngắn: Sống hay tồn tại?

Đôi lần giữa đêm , tôi lại bật laptop ngồi gõ lạch tạch nhưng quái thật viết được vài dòng là con chữ nhảy múa lộn xộn , tình huống thì rập khuôn đôi khi tôi chỉ viết những chuyện dính líu đến cuộc sống của bản thân Sáng dậy tôi xoá nó đi .Xem như nó chưa tồn tại . (Tôi đang lo sợ cho số phận của truyện ngắn này , tôi đang muốn viết một câu chuyện về một người phụ nữ khác tôi và tôi hy vọng là tôi không tàn nhẫn với nó như tôi đã làm , thật đấy .)

24/10/13

Đau !



Lại lặng lẽ nhìn những hạt mưa rơi qua ô cửa nhỏ. Phòng tối tăm hay ánh mắt em mờ dần sau bao đợt vào ra bệnh viện . Đã có lúc em nghĩ , nổi đau tinh thần mới đáng khiếp sợ còn nỗi đau thịt da thể xác có xá là gì giữa cuộc đời vạn biến những bất trắc này, nhưng khi cơn đau dày vò  lên từng thớ thịt  thì em nhận ra rằng bất kể nỗi đau nào khi người ta phải hứng chịu đều làm cơ thể mình mệt mỏi , tâm tư u uẩn và cảm giác thì tệ thật , quá tệ .


Em biết mình đang ốm , đang không được cái quyền khóc và suy nghĩ quá nhiều về những biến cố trong cuộc sống của gia đình và bản thân . Nhưng từng ngày trôi qua , có mỗi một nút thắt duy nhất của  niềm đau  không thể nào tháo gỡ được nhưng sợi dây buộc lên một cái bong bóng đang được bom hơi. Bong bóng sẽ nổ tan khi không còn sức chịu đựng , còn em ... khi không thể chịu đựng được nữa thì kết quả là gì ? Em thấy lo sợ .

Sợ chứ , sợ một ngày mình trở nên điên dại .. không thể nghe , không thể hiểu  và không thể khóc cười như  bao người bình thường . Dặn lòng phải cố nhẫn tâm để  mặc kệ những thế thái nhân tình , mặc kệ hết những nỗi đau của ruột ra máu mũ tình thương . Mặc kệ luôn xúc cảm hỷ nộ ái ố của loài người . Hoá ra lại thành thánh nhân , có thể sống không cần trái tim thì tuyệt vời làm sao , phải không ?

Đêm lại càng khuya , cũng ko còn được cái quyền thức khuya như mình đã từng làm suốt khoảng thời gian dài đằng đẳng_ 8 năm chứ có ít ỏi gì ! Nhưng càng về khuya càng thấy đây mới là cuộc sống của bản thân mình . Một con người luôn huyên náo , luôn nói cười trước mặt bạn bè khi rũ bỏ cái mặt nạ của mình còn lại là cơ thể kiệt quệ và con chữ nhảy múa .

Nói đến bao nhiêu lần rồi là không phải than vãn , không phải cố gắng đầy vơi trong cuộc đời người khác để tranh thủ sự thương hại đâu , vì con người này giá trị lắm ...cao sang lắm , thầy phán rồi :"cuộc đời con không giàu nhưng luôn sang " ...cứ nhìn hào nhoáng xung quanh cuộc đời em đi khối người mơ không đến _ sao phải làm cho người khác thương hại ? chỉ là viết để lòng mình nhẹ như gió , viết để gió cuốn đi những muộn phiền mà có nói thế nào thì cũng chẳng ai hiểu đâu . ( cứ nghĩ xem ? nếu được thương hại có ra tiền không ? có no cơm , trắng da để lượn lờ phố xá tán zai không ? nở nụ cười nhạt vào những cái đầu ấu trĩ ).

Điện thoại 2h sáng vẫn còn reng , Em khoẻ không ? e xuất viện chưa ? anh chỉ biết nhìn em từ xa , xa lắm .Chợt rùng mình _nhìn em làm chi ? có nhìn đến cả đời thì chúng ta vẫn mãi là những đường thẳng song song  trong cuộc đời nhau . Biết trướcsẽ bị em tổn thương  , hà tất anh phải ép em làm nên điều đó .
-Lần sau gửi hoa vào cho em là được , đừng đứng nhìn em , e thích nhìn hoa .

Rồi tắt máy . Không thấy lòng mình xao động , một chút yêu thương cũng không có , lẽ nào trái tim thật sự đã Full chỗ cho những yêu thương chỉ còn là quá khứ ? còn ngày mai  , ngày mai lại là một ngày chống đỡ với thời gian .Ngày mai sẽ yêu thương ai giữa dòng người xuôi ngược? Hay phải tự yêu lấy bản thân mình để tự an ủi rằng ... ở nơi đâu đó trong cuộc sống này vẫn có người dõi theo em _ dù biết rằng huyễn hoặc bản thân là một điều tội lỗi !

Cơn đau ập đến , đôi bàn tay run run gõ những dòng kết thúc. Chợt nhớ mấy tin nhắn ban chiều . Nở một nụ cười cho những niềm đau...
Gian phòng dưới vẫn còn những âm thanh film tàu í ới . Ôi con người đúng thật có những lúc không có trái tim .
Nước mắt ứa ra ... rơi trên bàn phím . Rốt cuộc nỗi đau nào hơn nỗi đau nào ?
Nếu đã biết trước đó là niềm đau , hà tất phải bắt em gọi tên nó ra ?Hà tất phải bắt em so sánh !

1 nhận xét:

 
twitterfacebookgoogle pluslinkedinrss feedemail